Thím A Vân nhanh chóng nhớ lại, một lúc lâu sau mới lắc đầu với Tần Thanh Man rồi nói: "Theo như những gì thím biết, gần đây thực sự không có đại đội nào có bò, dê sinh con cả, nếu như là sau khai xuân, vậy thì sữa bò sữa dê đúng là không thiếu, nhưng nếu mùa này muốn tìm sữa, thì khá khó đấy."
Tần Thanh Man hơi không hiểu lắm, "Thím ơi, vì sao sau khai xuân lại không thiếu sữa dê, sữa bò?"
Thím A Vân nở nụ cười, "Mùa đông lạnh, vào mùa này mà bò, dê sinh con thì không dễ sống sót cho nên bình thường vào mùa này bò, dê sẽ không mang thai sinh con đâu, đầu xuân thời tiết ấm áp, dê bò đã nghỉ ngơi cả một mùa đông mới tổ chức đẻ con."
Trong lòng Tần Thanh Man cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng đối với loại chuyện này cô cũng không có cách nào khống chế được, ngồi nói chuyện phiếm với thím A Vân một lúc rồi mới rời đi.
Trước khi đi, thím A Vân còn vô cùng khách sáo, nhét đầy ắp óc chó, hạt thông vào các túi áo cho Tần Thanh Man, nếu Tần Thanh Man từ chối, thím ấy có thể gọi mấy đứa nhỏ trong nhà ra cùng nhau nhét vào trong túi áo của cô.
Đối diện với sự nhiệt tình như vậy của thím A Vân, Tần Thanh Man chỉ có thể vui vẻ nhận lấy.
Rời khỏi nhà thím A Vân, Tần Thanh Man cảm thấy buồn rầu.
Cái đứa nhóc này nhà cô tới vô cùng bất ngờ, trong nhà không hề có sự chuẩn bị nào cả, nếu không tìm được sữa bò, sữa dê tươi, vậy cũng chỉ có thể đi cung tiêu xã mua sữa bột cho nhóc sói con uống thôi.
May mắn là năm nay cung tiêu xã vẫn còn bán sữa bột, nếu không thì việc nuôi sống nhóc sói con thôi cũng đã khó rồi.
"Thanh Man ơi."
Tại lúc Tần Thanh Man đang vô cùng sầu muộn, một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai cô.
"Thím Trương à." Tần Thanh Man trông thấy trong tay Trương Hồng Mai đang xách giỏ liễu, bỗng nhiên nhớ ra trong nhà thím ấy hôm nay làm đậu phụ, giỏ liễu trên tay có lẽ là đem tới cho nhà mình, dù sao thì lúc trước cũng coi như cô từng giúp đỡ thím ấy.
"Nghĩ tới cái gì mà mê mẩn như vậy, thím gọi cháu đến mấy lần rồi đấy."
Trương Hồng Mai nở nụ cười đưa giỏi liễu trong tay cho Tần Thanh Man, giải thích: “Gặp được cháu đúng là quá tốt rồi, thím không phải mất công đi đến nhà cháu nữa, hôm nay trong nhà có làm chút đậu phụ, thím giữ lại cho cháu một tấm, để cháu cùng Sở Sở thưởng thức chút đồ tươi."
Tần Thanh Man xem bên trong giỏ liễu một chút, từ chối. "Thím ơi, quá nhiều rồi."
Bên trong giỏ liễu không chỉ có một tấm đậu phụ tươi to đùng, mà còn có trên dưới nửa kg đậu phụ đông, nhiều như vậy, cô cũng ngại nhận lắm.
"Đậu phụ chẳng đáng bao nhiêu tiền, một cân đậu hạt có thể làm ra rất nhiều đậu phụ, thím chỉ bỏ ra chút sức lực thôi, con bé này đừng có giằng co với thím nữa, mau mang về cùng Sở Sở nếm thử đi, đậu phụ hôm nay khá là ngon, non mịn." Trương Hồng Mai nhận giỏ Tần Thanh Man đẩy về.
"Thím à, thím cho như này cũng nhiều quá rồi, cháu nào dám nhận chứ."
Tần Thanh Man tiếp tục từ chối.
"Đừng có từ chối thím nữa, thím không thích đẩy tới đẩy lui đâu, nếu lúc trước không có sự giúp đỡ của nhà cháu, con dâu thím cũng không thể thuận lợi ra sữa được, tình nghĩa giúp đỡ của cháu vẫn còn chưa cảm ơn đàng hoàng, có mấy miếng đậu phụ mà thôi, cháu còn đưa đẩy nữa là thím tức giận đấy." Trương Hồng Mai nói xong, khuôn mặt thật sự trở nên ủ rũ.
Là đang giả bộ tức giận đây mà.
"Được rồi, thím, vậy cháu không đưa đẩy với thím nữa, cháu nhận, cháu nhận đây."
Tần Thanh Man biết người dân trong đồn rất chân thật, cho nên cũng không so đo cái được cái mất nữa.
"Đồ đã đưa cho cháu rồi, thím cũng không đến nhà cháu nữa, lúc nào có thời gian cháu cứ vứt giỏ liễu vào trong sân nhà thím là được, trong nhà giỏ liễu cũng nhiều, không cần dùng vội." Trương Hồng Mai nói câu này với Tần Thanh Man xong liền tính rời đi.
Tần Thanh Man bỗng nhiên linh quang chợt loé, đuổi theo một bước, hỏi: "Thím ơi, cháu hỏi thím chuyện này."
"Có chuyện gì?" Trương Hồng Mai quay đầu lại.
"Thím ơi, lúc trước khi chị dâu chưa thuận lợi ra sữa, việc ăn uống của bé con trong nhà xử lý như thế nào vậy?" Vào lúc này hỏi ra câu hỏi này, Tần Thanh Man đã hoàn toàn rơi vào bế tắc, cô không có chút lòng dạ nào để suy nghĩ cả.
Trương Hồng Mai nghe thấy Tần Thanh Man hỏi như vậy, ngược lại lại trở nên căng thẳng.