Người đồn Kháo Sơn nhìn Tần Thanh Man có hơi ngại ngùng, bọn họ cũng không ngờ vốn chỉ nói móc người nhà họ Vạn mấy câu, cuối cùng biến thành mấy người phụ nữ cãi nhau với hai mẹ con Hứa Liên Hoa, trận cãi nhau này quả thực có chút không đáng.
Người đồn Kháo Sơn cảm thấy bản thân có hơi nhiều chuyện, nhưng sắc mặt Hứa Liên Hoa và Vạn Lâm đều bị chọc tức trắng bệch.
Đừng thấy bình thường Hứa Liên Hoa hiểu thắng cãi nhau với người khác có thể cãi thắng, nhưng hôm nay gặp phải một nhóm phụ nữ của đồn Kháo Sơn, bà ta càng chịu thua thiệt lớn.
Cãi không thắng nổi.
Bà ta cả không thắng nhóm phụ nữ đồn Kháo Sơn.
Chủ yếu là Vạn Lâm cản trở bà ta, một cô gái còn chưa kết hôn cãi nhau với một đám phụ nữ có một số lời nói ra có ảnh hưởng đến cô ta, cho nên khi cãi nhau hai mẹ con chỉ có thể thua liên tục.
“Thanh Man!”
Hứa Liên Hoa nhìn thấy Tần Thanh Man giống như nhìn thấy cứu tinh vậy.
Tần Thanh Man xuất hiện trễ một chút nữa thôi bà ta đoán mình có thể bị đám phụ nữ đồn Kháo Sơn này mắng hộc máu.
Tần Thanh Man lạnh nhạt nhìn người nhà họ Vạn một cái, cũng không chào hỏi, mà mỉm cười gật đầu với bà con đồn Kháo Sơn đã giúp mình mắng người nhà họ Vạn, vừa nãy cô cũng nghe thấy mọi người mắng người nhà họ Vạn như thế nào.
Nói thật, có một số lời cô cũng vô cùng muốn mắng.
Nếu không phải nói thân phận cô có quan hệ huyết thống với người nhà họ Vạn, nếu không phải vì chú ý đến hình tượng một chút, những lời giống như người trong đồn vừa mới mắng nhà họ Vạn mới vui sướng và thẳng thắng nhất.
“Cháu Thanh Man, à ờ, trời không còn sớm nữa, tôi phải về nhà ăn cơm rồi.”
“Ôi, quét tuyết cả nửa ngày, quần áo tôi cũng ướt cả rồi, không được tôi phải về nhà đổi quần áo, bằng không sẽ bị cảm, cháu Thanh Man, tôi về nhà trước nha, nếu có chuyện gì cháu cứ gọi một tiếng.”
“Đúng, con tôi vừa mới đến gọi tôi về nhà ăn cơm, tôi cũng về.”
“Cháu Thanh Man, đều là người một đồn, có chuyện gì cháu gọi một tiếng, bọn tôi về nhà trước nha.”
Đám người vừa mới cãi nhau túi bụi với hai mẹ con Hứa Liên Hoa, suy nghĩ một chút nhanh chóng tìm cớ về nhà.
Trước tiên đừng quan tâm người nhà họ Vạn với Tần Thanh Man có ân oán gì, Tần Thanh Man là người trong cuộc còn chưa mở miệng thì bọn họ là những người ngoài cuộc quả thực không nên dính vào, cái này dễ gây thù cho Tần Thanh Man, cũng sẽ khiến cho người ngoài cảm thấy người đồn Kháo Sơn bọn họ ngang ngược.
“Mọi người nhanh chóng về nhà, quét tuyết nửa ngày đồ lót chắc chắn đã ướt rồi, nhanh về nhà thay đi.” Tần Thanh Man cũng không trách mắng đám người nhiều chuyện, mà còn quan tâm đến cơ thể mọi người.
Mọi người nhanh chóng hiểu ra ý của Tần Thanh Man, mỗi người mỉm cười chào nhau rồi ai về nhà nấy.
Tam Mộc và Sở Sở lén nhìn ở đằng xa trợn tròn mắt.
Bọn họ vốn cho rằng có thể xem náo nhiệt thêm một lúc, kết quả vừa mới ra khỏi nhà còn chưa nghe gì, đám người đã giải tán rồi.
“Làm sao đây?” Tam Mộc nhìn Sở Sở hỏi vô cùng nhỏ tiếng.
Sở Sở cũng không biết nên làm thế nào, nhưng cậu biết cậu phải nhanh chóng về nhà, bằng không sẽ bị chị cậu bắt được.
“Ao uuu–” Sói con còn lanh trí, nghe thấy tiếng Sở Sở và Tam Mộc rất nhỏ, nó cũng gào khe khẽ một tiếng vô cùng nhỏ.
“Tam Mộc, cậu nhanh chóng về nhà, tớ thấy cha cậu đã về nhà rồi, nếu ông ấy về không nhìn thấy cậu, đoán cậu sẽ bị đánh.” Sở Sở thò đầu ra liếc nhìn đám người giải tán một lần nữa, không thể không nói cho cậu bé tin tức không hay này.
Tam Mộc vốn là người mẹ cậu bé dặn ra ngoài tìm cha cậu bé về ăn cơm, nếu lát nữa cha cậu bé về rồi cậu bé còn chưa về, chắc chắn cậu bé có thể bị đánh.
“Vậy…, vậy tớ về đây.” Tam Mộc nói còn sờ bụng một cái.
Nhà cậu bé còn chưa ăn cơm sáng, bụng đang đói.
“Về nhanh đi, tớ cũng trở về.” Sở Sở đưa tay vỗ vai Tam Mộc, sau đó che ngực nhanh chóng chạy về nhà mình.
Vừa nãy cậu đã nhìn thấy chị cậu đang dẫn cả nhà Vạn Minh Tích về nhà.
Nếu chị gái về nhà không nhìn thấy mình thì…
Sở Sở không dám nghĩ, hai chân ngắn nhỏ di chuyển vô cùng nhanh, chạy đến nỗi sói con trong ngực xóc nảy, sói con còn tưởng rằng Sở Sở đang chơi trò chơi với nó, thò đầu ra nhìn xuống.
Rất muốn nhảy xuống đất tự mình chạy.