Ác có ác báo 1
Trong phòng, Sở Sở dùng lưng gắt gao chống lấy cánh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, cũng không phải do nhiệt độ trong phòng nóng quá mà đỏ mà là bởi vì tức giận.
Nhìn thấy ba chị em nhà Tần Thải Vân, cậu liền biết ba người này nhất định đang rắp tâm làm chuyện xấu xa gì đó.
Nếu thực sự có lòng tốt cũng sẽ không đợi lúc chị gái không có ở nhà mới tìm đến cửa.
Trong đầu Sở Sở lập tức nhớ đến chuyện năm ngoái, nhân lúc chị không có nhà Chu Hồng Hà với mấy bà thím liền đến mượn vật tư, chuyện xảy ra hôm nay giống như lại sắp tái diễn vậy.
Cậu tuyệt đối, tuyệt đối không thể mở cửa cho những kẻ lòng dạ xấu xa này được!
Đôi tay bé nhỏ chẳng có bao nhiêu thịt vỗ vỗ ngực tự trấn an bản thân, Sở Sở nhanh chóng chạy đến bên cạnh cửa sổ len lén nhìn ra phía ngoài cổng, vừa nhìn cậu bé lại càng tức giận hơn, bởi vì Tần Kiến Quân đã men theo hàng rào trèo vào trong sân, còn đang mở cổng nữa chứ.
Mắt thấy bọn người Tần Thải Vân sắp tiến vào nhà mình rồi, đứa nhỏ gấp gáp đến xoay vòng vòng, sau đó ánh mắt cậu chuẩn xác nhìn về một góc trong nhà, nơi hai con ngỗng đang ở.
Chị gái đã từng nói rồi, ngỗng có thể trông nhà giữ cửa.
Vô cùng tin tưởng chị mình, Sở Sở liền thả ngỗng ra ngoài, đồng thời cũng mở cửa nhà ra.
Đoạn thời gian này, hai con ngỗng bị nhốt trong nhà đến quen, vừa nhìn thấy cửa mở lập tức phi ra ngoài kêu a a a ầm ĩ, từ tiếng kêu của chúng thôi là có thể thấy chúng đang hưng phấn như thế nào rồi, đám ngỗng vừa ra ngoài liền gặp ngay ba chị em nhà Tần Thải Vân, hai bên đối mặt nhìn nhau.
“Chị, ngỗng kìa, tìm thấy ngỗng rồi!”
Tần Kiến Quân nhìn thấy ngỗng nhà Sở Sở, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, thiếu chút nữa thì đưa tay lên miệng lau nước miếng chảy ra.
“Bắt lại ngay.”
Tần Thải Vân là thừa dịp hôm nay Tần Thanh Man không ở nhà, theo lệnh của Chu Hồng Hà mang theo hai em trai sang nhà cô. Trước kia, vốn dĩ Chu Hồng Hà cho rằng sẽ tính kế được Tần Thanh Man nên mới chủ động tặng cho nhà cô nhiều vật tư như vậy, hiện tại xôi hỏng bỏng không, mất công dã tràng, cũng không muốn diễn lại trò cũ dùng cớ đến nhà để mượn vật tư nữa.
Nghe thấy lời Tần Thải Vân nói, Tần Kiến Minh cùng Tần Kiến Quân vốn đang rục rịch manh động liền lập tức xông về phía hai con ngỗng.
“Đại Bạch, Tiểu Bạch, mổ bọn họ!”
Lén nhìn qua khe cửa thấy hành động của hai anh em Tần Kiến Minh, Sở Sở cũng không còn hơi đâu đi quan tâm có phải người thân hay không nữa, trước tiên cứ phải giữ chắc lương thực mới là quan trọng.
Vốn bản tính hung dữ, trông thấy hai anh em Tần Kiến Minh xông tới, hai con ngỗng ngang ngược liền mạnh mẽ vỗ cánh lao lên, đối với mấy kẻ xa lạ tự nhiên xuất hiện tại địa bàn của mình này, bọn chúng sẽ không thèm khách khí hạ “mỏ” lưu tình.
Hai anh em Tần Kiến Minh không ngờ hai con ngỗng nhà Sở Sở lại hung dữ đến vậy, vốn lòng đầy tự tin nghĩ rằng chỉ cần hai đứa con trai sắp lớn là có thể bắt được hai con ngỗng dễ như trở bàn tay rồi, cuối cùng lại thành bị ngỗng mổ đến mức vừa chạy vừa kêu la thảm thiết.
“Anh, không đúng, mấy con ngỗng này hình như là ngỗng nhà thím A Vân”.
Đừng thấy Tần Kiến Quân nhỏ hơn Tần Kiến Minh hai tuổi, nhưng chân tay so với Tần Kiến Minh thường xuyên lười vận động thì có lực hơn một chút, tốc độ chạy cũng nhanh hơn, so ra còn bị ngỗng mổ ít hơn Tần Kiến Minh mấy cái. Thế nhưng cũng chỉ là ít hơn mấy cái thôi, chứ mỗi lần bị ngỗng mổ trúng vẫn là đau đến muốn mạng.
Đối với mấy người xa lạ xông vào nhà, hai con ngỗng hung tàn vô cùng.
Tần Thải Vân vì tiến vào nhà Tần Thanh Mạn chậm hơn một bước nên không bị ngỗng mổ, thế nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ, chỉ cần vừa nghĩ đến ánh mắt nhìn mình lúc rời đi của Lưu Hòa Xương, nỗi oán hận của cô ta đối với Tần Thanh Man lại càng tăng thêm.
Lui ra khỏi sân nhà họ Tần, đóng cổng lại, Tần Thải Vân chỉ huy hai đứa em vừa bị ngỗng đuổi.
“Thằng hai thằng ba, mau đi tìm dụng cụ đến đánh hai con ngỗng kia.”
Sở Sở trong phòng nghe thấy Tần Thải Vân nói vậy, tức đến phồng má, quay người múc một gáo nước nóng hắt ra ngoài sân.
Cực nóng gặp cực lạnh, trong nháy mắt tỏa ra bụi sương, nhìn như mưa tuyết vậy.