Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 437

Chương 437 -
Chương 437 -

“Chị, bọn họ đã đến nghĩa địa.” Nhà họ Tần, Sở Sở nhận tin nhanh báo cáo tin tức cho Tần Thanh Man.

“Tam Mộc nói cho em biết sao?” Tần Thanh Man vừa nấu cơm trưa vừa hỏi Sở Sở.

Tiễn người nhà họ Vạn đi, tinh thần cô thoải mái, đồng thời cũng đến thời gian nhà bọn họ nấu cơm trưa, thịt của người nhà họ Vạn đem đến đúng lúc có thể dùng, cô định đem gói thành sủi cảo, bánh bao, để đông lại, lần sau lúc muốn ăn hấp lên một chút là được.

Cho nên lúc này cô đang băm thịt.

Sói con cũng ở dưới chân cô không ngừng gầm gừ đi loanh quanh.

Cũng không biết là phản ứng bản năng khi ngửi được mùi thịt, hay là chỉ đơn thuần nhàm chán mà gầm gừ.

“Chị, không phải Tam Mộc nói với em.”

Sở Sở nghiêm túc phủ nhận suy đoán của Tần Thanh Man.

“Ồ, vậy là ai?” Tần Thanh Man ngạc nhiên liếc nhìn Sở Sở một cái, cô lại không biết từ lúc nào cậu bé lại có bạn bè có thể cùng nhau hóng chuyện.

“Chị, chị đoán đi.” Sở Sở còn úp mở nữa.

Tần Thanh Man thấy đôi mắt trong veo của Sở Sở vui vẻ nháy mắt, suy nghĩ một chút, nói: “Cha Tam Mộc, có đúng không?”

Miệng Sở Sở đã ngạc nhiên thành chữ o.

“Xem ra chị đã đoán đúng rồi.” Tần Thanh Man tiếp tục băm thịt, khóe miệng cũng vểnh lên rất vui vẻ, cô cũng không ngờ nhiều người trong đồn quan tâm mình như thế, sợ mình bị người nhà họ Vạn bắt nạt.

“Chị. sao chị đoán được là cha Tam Mộc thế?”

Sở Sở có chút không hiểu, chị cậu lại không ra ngoài, sao có thể đoán được là cha Tam Mộc tiết lộ tin tức cho cậu.

“Không nói cho em biết.” Tần Thanh Man cũng học theo dáng vẻ úp mở của Sở Sở.

Sở Sở:...Được thôi, vừa nãy là cậu đã đắc ý rồi.

Cậu ở trước mặt Tần Thanh Man không nhịn được, tiếp tục nói: “Bọn họ đã đến mộ phần cha mẹ, cũng nhổ cỏ, cậu…ừm… ông ta ngồi ở mộ phần mẹ một lúc lâu mới rời đi, em tin rằng sau này bọn họ sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa.”

Sở Sở nhớ lại chiếc ghế đẩu Vạn Minh Tích đá bay trước đó liền không thoải mái.

Cầm ghế đẩu lên kiểm tra cẩn thận.

Cú đá đó của Vạn Minh Tích rất mạnh, hiện giờ dù ghế đẩu còn ngồi được, nhưng đã đập ra vết nứt rồi, tin rằng dùng không bao lâu nữa chiếc ghế đẩu này có thể báo hỏng.

Tần Thanh Man biết Sở Sở cũng không thích người nhà họ Vạn, cô nói: “Lời chị nói đã nói rõ với bọn họ, chỉ cần bọn họ còn có chút khí khái thì sẽ không dính dáng đến nhà chúng ta nữa.”

“Nếu không có khí khái thì sao?” Sở Sở tò mò.

“Đoán chừng đồn Kháo Sơn cũng không vào được.” Tần Thanh Man nhớ lại hôm nay bà con oán giận người nhà họ Vạn như thế nào, đuôi mắt càng cong hơn.

Sở Sở ôm sói con vào lòng cũng cười lên.

Sói con bị ôm đưa chân sau ra đá mạnh Sở Sở, nó đang chơi dưới chân Tần Thanh Man rất vui vẻ, không muốn bị Sở Sở ôm chút nào.

Một sói một người nháy mắt lại làm ồn ào lên.

Tần Thanh Man yên tâm nấu đồ ăn ngon, chỉ tình cờ mở máy thu thanh lên nghe.

Sử dụng máy thu thanh cần dùng pin, đổi pin cũng phiền phức, gần đây cô cũng không định lên hợp tác xã cung tiêu trong trấn.

Nhà họ Tần đã có sữa dê, mỗi ngày Tần Thanh Man đều nghĩ cách làm thành đồ ăn ngon.

Phô mai, trái cây sữa, còn đổ sữa dê vào bột mì làm thành bánh quy thơm ngát, trong thời gian mấy ngày đã khiến gương mặt nhỏ của Sở Sở mập lên một vòng, đợi đến khi Vệ Lăng về nhà, ước chừng Sở Sở cũng cảm nhận được cậu nặng rồi.

Vệ Lăng trở về vào một buổi tối trời đầy sao.

Hắn không thể giữ lời hứa trở về trước bữa cơm tối, mà Tần Thanh Man và Sở Sở đều đã lên giường ngủ mới trở về.

Tần Thanh Man ở trong phòng nghe thấy tiếng động thức dậy mới biết Vệ Lăng đã trở về.

“Vợ ơi, anh về rồi.”

Nửa tháng trời Vệ Lăng không gặp Tần Thanh Man, sớm đã nhớ người da diết, khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thanh Man, hắn mới cởi áo khoác một nữa đã ôm người vào lòng.

Cái ôm này ôm rất chặt.

Giống như muốn nhập Tần Thanh Man vào trong máu thịt.

“A Lăng.” Thực ra Tần Thanh Man vẫn luôn tính thời gian Vệ Lăng về nhà, cô có dự cảm mấy ngày này Vệ Lăng có thể sẽ trở về, chỉ là hôm nay đợi đến lúc Sở Sở ngủ mất cũng không nhìn thấy bóng dáng của Vệ Lăng, cô tưởng rằng đối phương không trở về.

Nhìn thấy Vệ Lăng, Tần Thanh Man kích động giống như Vệ Lăng.

Cô kích động ôm chặt Vệ Lăng, không để ý tới mình mặc rất ít.

“Vợ, lạnh, em về phòng trước đi, đừng để bị cảm, hôm nay anh không đi, sáng mai mới trở về đi làm.” Vệ Lăng vùi đầu vào cổ Tần Thanh Man một lúc lâu mới lưu luyến không nỡ buông tay.

“Ừm.” Lúc này Tần Thanh Man mới phát hiện mình đang mặc quần áo lúc ngủ, mặt có hơi ửng đỏ xoay người đi vào phòng phía tây.

Bình Luận (0)
Comment