Vệ Lăng biết Triệu Thiên Thành có ý đối với Hoàng Uyển Thanh, đang theo đuổi người ta.
Nhưng cái chết của Ngô Vệ Dân đã dọa sợ Triệu Thiên Thành, Triệu Thiên Thành cho dù có ý với Hoàng Uyển Thanh thì cũng không dám làm loạn.
Cứ như vậy, mấy người có bối cảnh giống với Triệu Thiên Thành và Ngô Vệ Dân cũng trở nên thành thật hơn, thanh niên trí thức cùng với nhóm công nhân viên chức cũng có những ngày tháng tốt lành hơn, mọi người đều ao ước sao Tần Thanh Man không phải là người của nông trường Hồng Kỳ bọn họ chứ.
"Em không nghĩ tới uy tín của em tại nông trường Hồng Kỳ lại cao đến như vậy, xem ra ngày nào đó phải đến thăm Hoàng Uyển Thanh một chuyến, tránh cho cô ấy bị người khác bắt nạt."
Tần Thanh Man nở nụ cười, cô ấy xem Hoàng Uyển Thanh là bạn của mình, cũng dự định sẽ đối xử chân thành với cô ấy.
"Vợ à, những điều này là do em tự mình đạt được, không phải bởi vì anh, anh rất tự hào vì em." Vệ Lăng nhịn không được lại hôn hôn vợ mình thêm lần nữa, lần này không phải hôn lên mặt nữa, mà hôn lên đôi môi đỏ thắm của Tần Thanh Man.
"Đáng ghét."
Nụ hôn kết thúc, Tần Thanh Man đỏ bừng cả khuôn mặt nhịn không được ngại ngùng đấm nhẹ lên ngực Vệ Lăng.
Kết quả bị cơ ngực săn chắc và đàn hồi làm cho gương mặt của cô càng đỏ hơn.
Tần Thanh Man vô cùng hài lòng đối với cơ thể của Vệ Lăng, cô bắt đầu trở nên mong chờ những ngày tháng sau này.
Bên trong gian phòng ấm áp, hai vợ chồng nói chuyện một lúc rồi mới yên bình chìm vào giấc ngủ, bởi vì trong lòng đều đang ôm lấy người khiến mình cảm thấy yên tâm, cho nên giấc ngủ này có hai người vô cùng say, có thể nói là ngủ một giấc tới sáng luôn.
Ở thời đại này, tư nhân không thể tự nuôi dưỡng buôn bán, nhưng trong nhà vẫn được phép nuôi vài con gà để dùng cho nhà mình ăn.
Trời còn chưa sáng hẳn, Vệ Lăng đã nghe thấy tiếng gáy sớm của gà trống.
Tiếng kêu vang vọng, lanh lảnh của con gà trống to lớn, nhắc nhở người nông dân một ngày mới đã đến rồi.
Tần Thanh Man nghe thấy tiếng gà trống gáy sáng cũng không mở mắt ra, mà ôm chặt lấy cơ thể tràn đầy tính đàn hồi trong lòng, gương mặt cũng nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó cô nghe thấy được một tiếng cười khẽ vô cùng êm tai.
Giấc mơ tan đi, lý trí trở lại, "A Lăng." Tần Thanh Man vừa mở mắt liền trông thấy một gương mặt vô cùng đẹp trai.
"Vợ ơi, chào buổi sáng."
Vệ Lăng đã ôm Tần Thanh Man cả một đêm, trong lòng thỏa mãn tặng Tần Thanh Man một cái hôn chào buổi sáng.
Cuối cùng vợ chồng hai người lại hơi thở bất ổn mà tách nhau ra.
"Vợ à, vẫn còn sớm, em có muốn ngủ thêm chút nữa không?" Vệ Lăng biết bình thường Tần Thanh Man không thức dậy vào giờ này.
"Các anh mấy giờ đi làm." Tần Thanh Man hỏi thăm thời gian làm việc của Vệ Lăng, nếu thời gian cho phép, cô dự định sẽ làm bữa sáng cho Vệ Lăng ăn xong rồi mới đi.
"8 giờ, vợ à, anh không đói, ăn ở nhà ăn của sư bộ cũng thế thôi." Vệ Lăng nhìn ra được suy nghĩ của Tần Thanh Man, cầm ngón tay của vợ mình kề bên môi rồi hôn lên, hắn không muốn vợ mình phải vất vả.
Vệ Lăng quan tâm Tần Thanh Man, Tần Thanh Man làm sao có thể không quan tâm đến Vệ Lăng cho được.
"Trong nhà trước đó em có gói bánh bao, chỉ cần hấp lên là được, không tốn cái gì cả." Tần Thanh Man ngồi dậy mặc quần áo.
Bởi vì cô với Vệ Lăng ôm cũng ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, cho nên lúc này đứng trước mặt Vệ Lăng mặc quần áo cũng không làm cô cảm thấy khó xử như trước nữa.
Thậm chí còn bởi vì ánh mắt của Vệ Lăng mà cảm thấy vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào.
Có lẽ đây chính là phản ứng tự nhiên sau khi yêu đương.
Tần Thanh Man rời giường hấp bánh bao, Vệ Lăng đương nhiên cũng không thể tiếp tục nằm trên giường nữa.
Nếu như là ở sư bộ, cũng đã sắp đến lúc chuông báo hiệu thức giấc vang lên rồi, ở sư bộ khi chuông báo hiệu vang lên thì tất cả mọi người đều phải rời giường, còn phải tập luyện buổi sáng.
Vệ Lăng cũng không bởi vì ở nhà mà lười biếng, sửa soạn cho mình xong xuôi liền đi ra sân rèn luyện.
Sân của nhà họ Tần khá lớn, nhưng đối với hắn mà nói thì vẫn không thể nào chạy bộ được, dứt khoát liền hoạt động tay chân một chút, bắt đầu luyện tập chiêu thức võ.
Giữa mùa đông lạnh giá, sau khi tập thể dục Vệ Lăng cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
Chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, đứng trên mặt tuyết luyện tập đúng theo nhịp điệu.
Sở Sở bị nhóc sói con giẫm cho tỉnh giấc.
Nhóc sói con là sói, tính nhanh nhạy cực kỳ cao, Vệ Lăng và Tần Thanh Man vừa rời giường nó đã nghe thấy rồi, chỉ là lúc mới đầu nó còn chưa phản ứng, bởi vì ở trên giường vô cùng ấm áp, nó muốn ngủ ngon lành thêm một lúc nữa đã.
Nhưng Vệ Lăng luyện võ ở trong sân, làm cho nhóc sói con không thể nào ngủ được nữa.