Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 444

Chương 444 -
Chương 444 -

Vệ Lăng trở về đúng hạn khiến cho Tần Thanh Man và Sở Sở đều vô cùng vui vẻ, một nhà ba người thêm một nhóc sói con vô cùng thông minh thoả mãn ăn xong một bữa sáng, rồi Vệ Lăng mới đi làm.

Cấp bậc của Vệ Lăng ở trong bộ đội là cấp đoàn, mặc dù điều kiện ở biên cương tương đối gian khổ, những những trang bị cần thiết cho hắn cũng không phải là ít.

Đêm qua hắn chính là lái xe trở về, hôm nay ăn bữa sáng xong, đương nhiên cũng là lái xe đi.

"A Lăng."

Lúc Vệ Lăng gần đi, Tần Thanh Man cầm ra ba cái hộp cơm rất to đưa cho hắn.

"Cho mấy người Đỗ Hoành Nghị à?" Vệ Lăng hơi ghen, mặt cũng căng ra.

Tần Thanh Man nở nụ cười, giải thích nói: "Mấy người Đỗ Hoành Nghị lúc trước đều đưa cho em phiếu lương thực, bọn họ bận rộn công việc có lẽ sẽ không thể thường xuyên đến nhà mình ăn cơm, vừa hay hôm qua em và Sở Sở gói nhiều thêm một chút bánh bao, anh cầm một chút cho bọn họ đi, chúng ta cũng không thể thường xuyên mang cho họ như vậy được, cứ thỉnh thoảng mang một lần, như vậy tính ra mọi người không ai phải chịu thiệt thòi."

"Được thôi."

Vệ Lăng nghe được lời giải thích này trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hắn không nỡ đem đồ ăn trong nhà cho mấy người Đỗ Hoành Nghị ăn, hắn không muốn Tần Thanh Man nhớ nhung tới mấy người này.

Chẳng qua là lời vợ nói cũng có lý, nhà của mấy người Đỗ Hoành Nghị đều cách khá xa, ở nơi này cũng không có ai chăm sóc, mấy chàng trai trưởng thành ngày nào cũng phải ăn cơm ở trong nhà ăn của sư bộ thực sự có hơi tội nghiệp, cộng thêm việc mấy người Đỗ Hoành Nghị lúc trước cũng đã ngoan ngoãn nộp ra một ít phiếu lương thực, vậy thì hắn cũng miễn cưỡng mang cho bọn họ mấy bữa đi.

Vêh Lăng hài lòng nhận lấy hộp cơm, lúc hắn tưởng rằng đến đây là kết thúc, Tần Thanh Man lại đưa cho hắn thêm một hộp cơm nữa.

"A Lăng, cái này là của anh."

Ánh mắt Tần Thanh Man nhìn về phía Vệ Lăng vô cùng dịu dàng, trong mắt còn mang theo ánh sao ngọt ngào.

"Vợ ơi."

Vệ Lăng rung động trong lòng, lúc nhận lấy hộp cơm cũng nắm thật chặt lấy tay Tần Thanh Man.

"A …A Lăng, mai đi thôi, không lại muộn bây giờ." Tần Thanh Man không có đồng hồ, không biết được thời gian cụ thể, nhưng đoán được bây giờ cách thời gian làm việc của sư bộ cũng không còn bao lâu nữa, bởi vì Vệ Lăng lái xe tới.

Với sự dính lấy cô của Vệ Lăng, cô đoán chắc rằng Vệ Lăng phải đợi đến sát giờ mới đi làm.

"Vợ ơi."

Ngón tay Vệ Lăng cọ cọ lên ngón tay Tần Thanh Man, trong lòng có vạn lần không nỡ.

Ánh mắt Tần Thanh Man nhìn về phía Vệ Lăng cũng mang theo sự ngọt ngào không nỡ, hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt, cảm giác xa cách nhau một khắc thôi cũng đã thấy vô cùng sốt ruột rồi.

"Anh rể, buổi tối anh có trở về ăn cơm không?" Tại lúc hai vợ chồng đang không nỡ xa nhau, Sở Sở đi tới gần ngẩng đầu lên nhìn Vệ Lăng.

"Về chứ." Ánh mắt Vệ Lăng miễn cưỡng rời khỏi Tần Thanh Man, cuối cùng dừng lại ở trên người Sở Sở bé nhỏ đang đứng ở phía trước, dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại xoa xoa đầu đứa nhỏ, nói: "Có lẽ sẽ về muộn một chút, khoảng tầm 7 giờ mới có thể đến nhà."

"Bảy giờ là lúc nào ạ!"

Sở Sở có hơi ngây người.

Nhà bọn họ khi ăn cơm đều là dựa vào nhìn mặt trời hoặc là xem xét động tĩnh xung quanh, nếu ống khói của các hộ dân trong đồn tỏa ra khói trắng tức là đã đến giờ nấu cơm rồi.

Vệ Lăng nghe thấy câu hỏi của Sở Sở với ý thức được thứ mà mình luôn chờ vẫn chưa tới nơi, tiếc nuối nói: "Vợ ơi, anh nhờ người ở trên tỉnh xem đồng hồ cho em rồi, trước Tết có lẽ có thể gửi tới nơi."

"Hiện tại em cũng không đi làm, chuyện đồng hồ không cần phải gấp gáp quá làm gì."

Tần Thanh Man sẽ không ra vẻ mà nói mình không cần, đối với một người có thời gian làm việc chuẩn chỉ ở hiện đại mà nói, đồng hồ đúng là thứ cô đang rất cần.

"Anh phải nhờ người thúc giục xem như thế nào, không người ta lại quên mất."

Vệ Lăng có chút không hài lòng đối với người làm việc cho mình.

"A Lăng, không được nóng vội, chúng ta đang nhờ người khác làm việc, sao có thể không biết ngại mà đi thúc giục người ta được." Tần Thanh Man bật cười trừng mắt với Vệ Lăng một cái, cô biết người Vệ Lăng nhờ giúp đỡ nhất định là người có quan hệ rất thân thiết.

"Ừm."

Vệ Lăng xoa xoa đầu Sở Sở thêm lần nữa, nói: "Đợi tối về anh dạy em làm thế nào để xem thời gian trên đồng hồ nhé." Trên cổ tay phải của hắn có đeo đồng hồ, dù sao thì với đặc thù công việc của bọn hắn, yêu cầu phải có sự chuẩn xác về mặt thời gian.

"Vâng, anh rể, tạm biệt anh."

Sở Sở ngoan ngoãn vẫy tay với Vệ Lăng, cậu biết đã đến lúc Vệ Lăng phải đi làm rồi.

"Tạm biệt Sở Sở."

Vệ Lăng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Sở, ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man.

Bình Luận (0)
Comment