Chu Thao bị dọa đến run rẩy lẩy bẩy, nhưng hoàn toàn không biết lời nói của mình có vấn đề ở chỗ nào, cẩn thận từng li từng tí nói: "Đại…..Đại ca?" Cậu ta vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Triệu Thiên Thành về phía cậu ta có chút âm trầm không được tốt đẹp cho lắm.
"Tôi nghĩ đã."
Triệu Thiên Thành quay đầu nhìn về Hoàng Uyển Thanh và Tần Thanh Man ở phía xa xa.
Hoàng Uyển Thanh mặc dù không quen biết Trịnh Mỹ Cầm, nhưng lại quen biết Tần Thanh Man, nhìn thấy người đương nhiên sẽ hồ hởi chạy tới, nhưng còn chưa tới gần chỗ Tần Thanh Man, cô ấy đã đỏ bừng cả khuôn mặt đứng sững lại tại chỗ, có chút xấu hổ, lại vừa có chút ngượng ngùng nói: "Thanh Man, trên người tôi bẩn."
Trên người cô ấy không chỉ mỗi bẩn thôi đâu, mà còn có mùi lạ.
Bò ở nông trường không ít, mỗi ngày đều ở trong chuồng bò quét dọn suốt cả ngày, thời gian cả một ngày đều ở trong chuồng bò, cho dù trời lạnh đi chăng nữa, nhưng cái mùi kia đúng thực là không hề dễ ngửi.
Lúc mới đầu Hoàng Uyển Thanh cũng sắp bị mùi ám trên người mình hun cho choáng váng.
Thời điểm ban đầu cô dùng khăn quàng cổ bịt mũi miệng của mình lại, nhưng khăn quàng cổ cũng chỉ có thể bịt tai trộm chuông mà ngăn được một chút hô hấp, trong chuồng bò nên có mùi hương gì thì vẫn là mùi hương ấy thôi.
Mỗi lần sau khi xong việc trở về ký túc xá, những người ở cùng ký túc xá không chỉ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, mà còn cố ý mở thật to cửa để thông khí, có một số người cũng sẽ nói vài câu âm dương quái khí.
Đừng thấy Hoàng Uyển Thanh là một người có tính cách ôn hòa, nhưng tính khí lại rất bướng bỉnh.
Cô ấy không muốn nghe những lời bóng gió đưa đẩy nói xấu ấy, cho nên liền dứt khoát xin đổi ký túc xá luôn.
Đổi sang phong đơn.
Người bình thường không tới lượt được ở phòng đơn, nhưng căn phòng đơn này của Hoàng Uyển Thanh khá là đặc thù, ở gần chuồng bò, đã chết đến mấy người, cho nên liền trở thành gian phòng xui xẻo nhất của nông trường, có giường chung cũng trở thành phòng đơn.
Sau khi ở phòng đơn cũng có cái lợi và cái hại riêng.
Hoàng Uyển Thanh không cần phải nghe những lời nói bóng nói gió nữa, nhưng cũng bởi vì ở gần chuồng bò, cho nên không còn có ai đến tìm cô ấy để kết bạn nữa.
Việc Tần Thanh Man đến đây vẫn là lần đầu tiên sau khi Hoàng Uyển Thanh đến nông trường gặp được bạn bè.
Gặp được bạn bè, Hoàng Uyển Thanh thực sự vừa cảm thấy vui vẻ vừa ngại ngùng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Uyển Thanh, làm trễ nải công việc có ảnh hưởng gì tới cô không?" Tần Thanh Man biết ở bất cứ nơi làm việc nào cũng đều là một xã hội thu nhỏ, loại đấu đá lục đục gì cũng có cả, cho nên trước tiên phải hỏi cho rõ ràng đã.
"Tôi……."
Hoàng Uyển Thanh quay đầu nhìn về phía chuồng bò ở đằng sau.
Phạm vi phải quét dọn nông trường phân cho cô ấy không hề nhỏ, nếu như không làm việc trọn cả ngày, có khả năng không làm xong được, nhưng khó lắm mới gặp mặt được Tần Thanh Man ở nông trường, cô ấy không muốn bỏ lại Tần Thanh Man, thế là cắn chặt răng, trả lời: "Thanh Man, không sao đâu, muộn một chút tôi về quét dọn cũng như vậy thôi, dù sao cũng được phân khu rõ ràng rồi."
“Như này đi, các em cứ đi nói chuyện, để chị giúp em quét dọn chuồng bò cho."
Trịnh Mỹ Cầm chủ động đưa ra đề nghị để giúp đỡ, cô ấy là người xuất thân từ nông dân, công việc gì cũng đều đã từng làm qua rồi, công việc quét dọn chuồng bò như này đối với cô ấy mà nói chẳng qua cũng chỉ là một chuyện dễ như ăn bánh mà thôi.
"Đồng ……..đồng chí, như vậy làm sao được chứ, không cần đâu, không cần chị phải hỗ trợ đâu, buổi tối em quét dọn nhiều hơn một chút là được rồi." Hoàng Uyển Thanh khiếp sợ nhìn Trịnh Mỹ Cầm, cô ấy còn hoàn toàn không hề quen biết Trịnh Mỹ Cầm.
"Không có việc gì, cứ quyết định như vậy đi, dù sao thì chị cũng chẳng có việc gì, các em nói chuyện chị cũng chẳng hiểu, chị đi quét dọn giúp em, nói ra thì cái công việc này lúc trước khi kết hôn chị ở trong đồn cũng từng làm không ít lần, cho nên rất quen thuộc." Trịnh Mỹ Cầm không hề cảm thấy công việc quét dọn chuồng bò này là một việc mất mặt một chút nào cả, không đợi Tần Thanh Man lên tiếng, trực tiếp chạy về phía chuồng bò nhặt cái chổi Hoàng Uyển Thanh vừa mới ném xuống lên để quét.
"Thanh Man, làm ……làm sao đây?"
Hoàng Uyển Thanh hoang mang lo sợ.
Ở nông trường, đã từng có người chủ động giúp cô ấy làm việc, nhưng những người này đều có ý khác, thậm chí đối với việc Trịnh Mỹ Cầm giúp cô ấy quét dọn chuồng bò cô ấy cũng đều nghĩ đến thuyết âm mưu.
Tần Thanh Man kinh ngạc nhìn Hoàng Uyển Thanh một cái.
Cô không nghĩ tới Hoàng Uyển Thanh mới sống ở nông trường một tháng thôi mà đã có thể khiến cho cô ấy học hỏi được rất nhiều điều như vậy, xem ra, lần xuống nông thôn này đối với Hoàng Uyển Thanh mà nói cũng không hẳn là chuyện xấu.
Ít nhất dạy cho Hoàng Uyển Thanh học được không còn quá ngây thơ nữa.