Vạn Lương thực sự cảm thấy hối hận, hối hận đến mức ánh mắt nhìn về phía Hoàng Uyển Thanh cũng có chút không đúng, anh ta có thể nhìn ra được Tần Thanh Man đang giúp đỡ Hoàng Uyển Thanh, mà còn là cái kiểu giúp đỡ không để lại chút dấu vết nào cả, anh ta thậm chí còn suy đoán không bao lâu nữa Hoàng Uyển Thanh có lẽ sẽ đổi công việc khác.
Đáng tiếc, đoạn thời gian này anh ta vẫn luôn tìm quan hệ để đổi công việc, ngược lại lại bỏ lỡ "cái đùi" ở ngay trước mắt.
Nếu như khoảng thời gian này anh ta có thể giúp đỡ Hoàng Uyển Thanh, nói không chừng anh ta đã có thể mượn quan hệ của Hoàng Uyển Thanh mà thoát khỏi cái chuồng bò đáng ghét này.
Giờ khắc này Vạn Lương có chút mờ mịt.
Từ khi gặp được Tần Thanh Man, cũng không biết vì cái gì mà sự may mắn của anh ta ngày càng kém đi, mỗi lần đều chỉ thiếu một chút xíu nữa là đạt được vận may, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bỏ lỡ mất cơ hội.
Ánh mắt nhìn về phía Hoàng Uyển Thanh của Vạn Lương có chút trở nên thâm trầm.
Kể từ khi bị Triệu Thiên Thành dây dưa, Hoàng Uyển Thanh rất nhạy cảm đối với ánh mắt, sau mấy giây, cô ấy đã nhanh chóng phát giác ra được có người đang nhìn mình, thế là cảnh giác nhìn qua đó, liền trông thấy một người đàn ông chỉ mới gặp được mấy lần.
Ánh mắt của người đàn ông rất thâm trầm, cô ấy nhìn không rõ được trong đó đang chứa đựng những thứ gì.
Nhưng cô ấy không muốn cùng với đối phương giao lưu thêm.
Hoàng Uyển Thanh hơi hơi gật đầu với Vạn Lương, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc, công việc trong phạm vi của cô ấy đã được Triệu Thiên Thành, Vương Cát và Chu Thao làm cho không ít, không mất bao nhiêu thời gian nữa là có thể làm xong hết, cô ấy tính quét dọn xong thật nhanh chóng để còn trở về.
Nông trường Hồng Kỳ là nông trường cỡ lớn, công nhân viên đông đảo, tiết trời lại lạnh, nhưng vẫn có nhà tắm riêng.
Cho nên Hoàng Uyển Thanh dự định làm xong công việc của mình sẽ đi tắm ngay.
Thời tiết ở nơi này lạnh vô cùng, đã lâu lắm rồi cô chưa được cởi quần áo đàng hoàng để tắm rửa một trận, hôm nay nhờ phúc của Tần Thanh Man, Hoàng Uyển Thanh dự định đi tắm.
Giữa lúc vui sướng trong lòng, tâm trạng của Hoàng Uyển Thanh tốt cực kỳ.
Mặc dù phát giác ra được thái độ của Triệu Thiên Thành đối với Tần Thanh Man hình như có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng do Triệu Thiên Thành biết được thân phận của Vệ Lăng, người khiến anh ta e dè chính là Vệ Lăng ở phía sau.
Tại lúc Hoàng Uyển Thanh tâm trạng vui vẻ quét dọn chuồng bò, Lưu Hoà Xương cũng nhận được tin tức.
"Ông nói cái gì cơ?" Lưu Hoà Xương trừng mắt với người của bộ phận nhân sự.
"Đồng chí Lưu, tôi cũng không biết cái cô Hoàng Uyển Thanh này lại quen biết với Tần Thanh Man, ông xem, phải làm sao bây giờ đây?" Chủ nhiệm bộ phận nhân sự của nông trường Đoạn Chí Tân vừa bất lực vừa bàng hoàng nhìn Lưu Hoà Xương.
Ông ta thực sự không biết Hoàng Uyển Thanh có quen biết với Tần Thanh Man, nếu sớm biết như vậy, ông ta nào dám tùy ý đổi cương vị làm việc cho Hoàng Uyển Thanh.
Lưu Hoà Xương cũng ưu sầu, nhỏ giọng hỏi: "Ông có chắc chắn quan hệ giữa Hoàng Uyển Thanh này với Tần Thanh Man thực sự rất tốt không, hay chỉ là quen biết thông thường."
Quan hệ tốt cùng với quen biết thông thường là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Là thực sự rất tốt, nghe nói Tần Thanh Man ngồi trong ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh không ít thời gian, còn mua cho Hoàng Uyển Thanh khá nhiều đồ, chiếc khăn quàng mà Hoàng Uyển Thanh đang quấn trên cổ kia là do chính tay Tần Thanh Man tự mình đan đó."
Đoạn Chí Tân đúng là đã nghe ngóng rõ ràng rồi mới đi tìm Lưu Hoà Xương.
"Đồng chí Lưu, ông xem, vị trí làm việc của Hoàng Uyển Thanh này có phải cần có sự thay đổi hay không?" Đoạn Chí Tân xin chỉ thị của Lưu Hòa Xương.
Nông trường của bọn họ còn chưa phái quản lý nông trường mới xuống, những chuyện về mặt nhân sự Lưu Hoà Xương cũng có thẩm quyền quản lý.
Sâu trong lòng của Lưu Hòa Xương run rẩy một lúc lâu mới chém đinh chặt sắt nói: "Đổi, chắc chắn phải đổi rồi." Hôm nay Tần Thanh Man quang minh chính đại gặp gỡ Hoàng Uyển Thanh, không phải là có ý muốn truyền ra ngoài rằng cô với Hoàng Uyển Thanh có quan hệ rất tốt hay sao.
Đoạn Chí Tân vẫn chưa nắm chắc được chủ ý, lúc này nghe được câu trả lời của Lưu Hòa Xương, thở phào một hơi, nói: "Đồng chí Lưu, bộ phận nhân sự của chúng ta nên lấy cớ gì để thay đổi vị trí làm việc của đồng chí Hoàng Uyển Thanh đây."
Lưu Hoà Xương không hài lòng nhìn Đoạn Chí Tân, giọng nói cũng có chút không vui, "Đồng chí Đoàn, trước kia đối với loại việc này không phải ông rất biết cách xử lý hay sao, cứ dựa theo lệ cũ, tôi tin tưởng ông biết cách nói hơn bất kỳ ai khác."
Đoạn Chí Tân xấu hổ cười cười, nói lời giải thích: "Đồng chí Lưu, tôi đây không nắm chắc được mới xin chỉ thị của ông chứ."
Ông ta mới không dám thừa nhận rằng mình không dám đảm đương trách nhiệm.