Giỏ liễu nhìn thì không lớn lắm, nhưng xách lên cũng khá nặng.
Lần này đi lên thị trấn, ngoại trừ mua gia vị Tần Thanh Man còn mua thêm không ít kẹo, có kẹo sữa thỏ trắng mà bọn nhỏ thích ăn, cũng có cả đường đỏ.
Đường đỏ được làm thủ công, miếng khá lớn, cũng rất nặng.
"Mau vào trong nhà đi, đừng để bị cảm." Tần Thanh Man dặn dò Vệ Lăng vừa tới đón mình.
"Được." Vệ Lăng một tay giữ chắc lấy chân của Sở Sở, một tay xách giỏ liễu, không còn dư tay nào để nắm lấy tay Tần Thanh Man, dứt khoát nhìn về phía Tần Thanh Man, hắn tin chắc rằng dựa vào cảm tình của mình cùng với Tần Thanh Man, vợ nhất định sẽ có thể đoán được ý từ trong anh mắt của mình.
Tần Thanh Man quả nhiên đoán ra được.
Bên trong đôi mắt lóng lánh tràn đầy sự ngọt ngào, cô rất tự nhiên dùng cánh tay đang rảnh của mình khoác lên cánh tay Vệ Lăng.
Mặc dù có đeo găng tay, nhưng khi hai cánh tay chạm vào nhau, vợ chồng hai người vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Vợ ơi, anh đã làm một cái tủ băng rồi, em xem xem có giống cái mà em nhìn thấy trong mơ hay không?"
Lúc trước Tần Thanh Man đề cập với Vệ Lăng về tủ lạnh, lo lắng đối phương nghi ngờ cho nên nói tủ lạnh thành tủ băng, thay đổi đi một chữ, ý nghĩa chắc chắn cũng khác hẳn.
"Giống, giống y như đúc cái em thấy ở trong mơ."
Tần Thanh Man nhìn tủ lạnh nở nụ cười.
Lúc trước cô nói không được chi tiết lắm, không nghĩ tới Vệ Lăng lại có thể làm được hoàn hảo đến như vậy, mở nắp tủ lạnh ra, bên trong còn đặc biệt được phân chia thành các khu vực riêng biệt, cứ như vậy, những đồ ăn sẵn như bánh bao, sủi cảo cùng với các loại thịt có thể để tách nhau ra.
Khỏi phải nói, xem xét một cách nghiêm túc, đúng là có chút giống với tủ lạnh ở thời đại sau này.
Chẳng qua nắp tủ lạnh của nhà bọn họ được làm bằng gỗ
"Lát nữa chúng ta đem thịt trong nhà, cùng với sủi cảo đã được gói chuyển vào trong tủ lạnh đi." Tủ lạnh được làm trước cửa bếp, vô cùng thuận tiện cho việc lấy đồ sau này của Tần Thanh Man, Vệ Lăng cũng không còn phải lo lắng trộm vào nhà nữa.
Từ lần trước ba người Tần Kiến Minh chịu thiệt ở trong sân nhà họ Tần, sân nhà bọn họ cho dù có mở toang ra, bình thường cũng không có ai dám tùy tiện tiến vào.
Cái bẫy Vệ Lăng đào lúc trước vẫn hù dọa được không ít người.
"Đi, vào nhà trước đã."
Tần Thanh Man nhìn chiếc tủ lạnh về cơ bản đã được làm xong, cho nên dứt khoát kéo Vệ Lăng vào trong nhà.
Mặc đồ mỏng manh như vậy, lúc làm việc thì có thể không lạnh, nhưng khi dừng lại rồi sẽ rất dễ bị nhiễm lạnh.
Vệ Lăng cũng biết Tần Thanh Man đang quan tâm mình, không phản đối chút nào theo Tần Thanh Man vào nhà.
Chỉ là lúc vào cửa phải cong người xuống.
Nếu không cong người, Sở Sở đang ngồi trên cổ hắn sẽ đụng vào xà cửa mất.
Sở Sở ôm đầu Vệ Lăng vui vẻ cười ha ha, không hề cảm thấy bị dọa sợ chút nào, cũng không lo mình sẽ bị rơi xuống.
"Mau chóng lên, mọi người cùng đến rửa ráy một chút."
Tần Thanh Man vừa vào nhà đã cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra của bếp lò, thả nhóc sói con trong lòng xuống rồi đi rót nước.
"Chị ơi, để em rót nước cho chị."
Lúc này Sở Sở cũng leo xuống từ trên cổ của Vệ Lăng, rót nước cậu nói không phải không phải rót nước cho Tần Thanh Man rửa tay, mà là rót nước ấm đã đun sôi để uống.
"Không cần phải cho thêm mật ong đâu nhá."
Tần Thanh Man không thích uống nước ngọt, lên tiếng dặn dò một câu.
"Vâng ạ " Sở Sở đi lấy cốc và ấm đun nước.
"Lạnh không em?" Vệ Lăng nhân lúc Sở Sở không để ý, dùng môi hôn hôn nhẹ lên má Tần Thanh Man.
"Vẫn ổn, không lạnh lắm, em đi nhờ xe kéo của nhà chị Trịnh Mỹ Cầm để về nhà." Tần Thanh Man vừa trả lời câu hỏi của Vệ Lăng vừa rửa tay, cô không chỉ tự rửa tay mình, mà còn thuận thế nắm lấy tay Vệ Lăng kéo qua để rửa.
Vệ Lăng làm việc bận rộn bên ngoài một lúc lâu, ngón tay cũng đã bị cóng đến đỏ bừng, dùng nước lạnh rửa sạch, sau đó dùng lửa sưởi ấm một chút là có thể ấm trở lại rồi.
"Buổi chiều ở sư bộ không có việc gì cả, anh tuần tra xong liền về nhà sớm hơn một chút, vốn dĩ muốn đi đón em, nhưng Sở Sở nói thím Tú Lan qua nhà tiện thể nhắn lại rằng em sẽ trở về cùng mấy người Trịnh Mỹ Cầm, cho nên anh cũng không đi nữa."
Vệ Lăng chủ động giải thích cho Tần Thanh Man biết tại sao mình lại ở nhà và thời gian này.
"Vâng, vậy thì hôm nay chúng ta làm cơm tối sớm hơn một chút đi."
Tần Thanh Man dịu dàng nhìn Vệ Lăng, cô chỉ ăn có một bữa từ sáng lúc trước khi ra ngoài, lúc này có hơi đói, cô tin chắc rằng Vệ Lăng về nhà sớm như vậy, nhất định cũng đã đói bụng rồi.
"Được." Vệ Lăng rất tự nhiên cởi áo bông và khăn quàng cổ trên người cho Tần Thanh Man, sau đó kéo người tới ngồi bên cạnh bếp lò.