"Chị ơi, đẹp quá."
Lần này Tần Thanh Man đan cho Sở Sở một chiếc áo len màu đỏ tươi, cậu còn nhỏ, cộng thêm da trắng, đón Tết mặc màu đỏ không chỉ mang lại không khí vui mừng, lại còn bắt mắt đẹp đẽ, Sở Sở cả người đều yêu thích đến không chịu được.
"Vừa lắm, cũng rất đẹp "
Vệ Lăng cũng rất thích chiếc áo len trên người mình, màu sắc áo len của hắn lần này có chút thay đổi.
Không còn là màu đen nữa, mà là màu trắng gạo.
Áo len màu trắng gạo mặc trên người Vệ Lăng tự nhiên mang theo khí chất công tử độc nhất vô nhị.
Trước mắt Tần Thanh Man tựa như xuất hiện một Vệ Lăng mặc trường sam cổ đại màu trắng, cả người ngạo cốt, phong độ thanh thoát [1].
Trong nháy mắt khiến cô nhìn đến mê mẩn.
Vệ Lăng nhắc mắt liền trông thấy sự si mê trong mắt Tần Thanh Man, khoé miệng lập tức hơi hơi nhếch lên, hắn thích vợ mình dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, cũng thích vợ đối với mình có những ham muốn không thể kiểm soát.
Yết hầu Tần Thanh Man hơi động đậy, cuối cùng gian nan di chuyển tầm mắt.
Vệ Lăng chính là kiếp nạn tình cảm của cô, đã sớm bị vây giữ thật chặt trong lưới tình của Vệ Lăng
"Chị ơi, chị cũng mặc áo len của chị lên đi." Sở Sở nhìn một chút áo len ở trên người mình, lại nhìn thoáng qua áo len ở trên người Vệ Lăng, vội vàng thúc giục Tần Thanh Man, cậu muốn nhìn dáng vẻ khi cả nhà đều được mặc áo len mới trên người.
"Được, chị cũng thử một chút."
Tần Thanh Man đan cho mình một chiếc áo len màu xanh lam.
Một màu xanh lam vô cùng chói mắt.
Tần Thanh Man ở nhà phải làm việc thường xuyên, cho nên không định đan áo màu sắc quá nhạt, vì vậy đan cho mình một chiếc áo màu xanh lam.
Áo len màu xanh lam mặc lên người, vừa vặn lại tương phản với áo len trên người của Sở Sở và Vệ Lăng, rất đẹp mắt, cũng làm nổi bật cho nhau.
"Chị ơi, thật là đẹp quá." Sở Sở duỗi bàn tay nhỏ ra lần lượt sờ lên ba chiếc áo len, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
“Được rồi, cởi ra thôi, lúc ăn Tết lại mặc tiếp."
Tần Thanh Man đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ sự mong đợi đến Tết của mình khi còn nhỏ, đó chính là được mặc quần áo mới, được đốt pháo, còn được ăn đủ loại đồ ăn ngon, điều quan trọng nhất chính là, ăn Tết còn có tiền mừng tuổi nữa!
Tết năm nay cô cũng dự định đưa tiền mừng tuổi cho Sở Sở.
Sở Sở còn nhỏ, cô sẽ không cho quá nhiều tiền, nhưng chắc chắn phải để cho đứa nhỏ cảm nhận được không khí vui vẻ của ngày Tết.
"À hú ú ú ú——"
Sở Sở vẫn chưa trả lời Tần Thanh Man, nhóc sói con cũng không chịu được nữa.
Tất cả mọi người ai cũng có áo len mới để mặc, chỉ riêng nó không có, không có thì nhất định phải làm ầm ĩ rồi.
Trông thấy nhóc sói con đang nhảy nhót, Sở Sở nhanh chóng đứng thẳng người dậy, đồng thời nói lời cảnh cáo với nhóc sói con: "Đô Đô, nhóc không được duỗi móng vuốt lung tung nữa, nếu mà cào hỏng áo len, anh nhất định sẽ đánh nhóc đấy."
Móng vuốt của nhóc sói con rất sắc bén, đừng thấy nó còn nhỏ, nhưng đã có sự sắc bén rồi.
Bình thường khi cùng với người trong nhà chơi đùa, nhóc sói con sẽ tự ý thức thu hồi lại móng vuốt để không cào vào người khác, nhưng những lúc không chú ý móng vuốt sẽ vẫn có thể móc vào quần áo, Sở Sở có một chiếc áo đã mặc lâu ngày bị nhóc sói con cào ra một vệt dài.
"À hú ú ú——"
Nhóc sói mặc dù nghe không hiểu Sở Sở nói gì, nhưng nó biết nhất định không có chỗ tốt gì cho mình.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, đợi mấy ngày nữa chị lại làm một bộ quần áo cho nhóc mặc."
Tần Thanh Man thấy nhóc sói con làm ầm ĩ quá, không thể không đưa ra một câu hứa hẹn.
"Chị, còn làm quần áo nữa sao?" Sở Sở kinh ngạc.
"Đúng vậy, trước đó không phải chị đã sử dụng máy may mấy ngày rồi sao, cảm thấy không khó lắm, đến lúc đó sẽ làm một bộ cho Đô Đô trước." Ở thời hiện đại Tần Thanh Man đã trông thấy chó mặc quần áo, cũng không cảm thấy việc may cho nhóc sói qua một bộ quần áo lạ điều kỳ lạ như thế nào.
Chẳng qua là không thể sử dụng vải mới.
Ở thời đại này vải vóc quý giá như vậy, nhà nào nhà nấy đều phải tiết kiệm phiếu vải, cô dự định bỏ đi những bộ quần áo cũ đã rách rồi chắp ghép lại thành một bộ quần áo chui đầu đơn giản cho nhóc sói con.
"Được ạ."
Sở Sở đối với nhóc sói con khá tốt, cũng không có gì phản đối cả.
Vệ Lăng lại càng không phản đối.
Dù sao thì vốn liếng tích lũy nhiều năm như vậy của hắn đều đã cho Tần Thanh Man hết rồi, vợ muốn tiêu xài như thế nào thì hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả.