“Đồng chí Kinh Quốc, sao mọi người lại đến đây? Nhanh mời vào, mời vào.” Tần Thanh Man đứng thật xa chào hỏi Chu Kinh Quốc, đến nỗi Triệu Thiên Thành, không phải đối thủ của cô, cô cũng không đặt trong mắt.
“Đồng chí Tần Thanh Man, xin chào.”
Có chủ nhà mời, hai cha con Chu Kinh Quốc cuối cùng cũng bước vào cửa viện nhà họ Tần.
“Đồng chí Kinh Quốc, hai người đây là?” Tần Thanh Man đương nhiên đã nhìn thấy quà lớn Triệu Thiên Thành xách trong tay, nhưng cũng không đưa tay ra nhận, trái lại mang dáng vẻ ngạc nhiên.
Chu Kinh Quốc nhìn dáng vẻ này của Tần Thanh Man chỉ có thể ở trong lòng thở dài một tiếng.
Tần Thanh Man trẻ tuổi này là người khó ứng phó nhất ông ta từng gặp, khó nắm bắt, sẽ không dễ dàng bị người khác nắm chuôi, ngay cả lúc giúp Hoàng Uyển Thanh cũng không tự mình ra mặt, mà bảo người ta tự mình cảm nhận.
“Đồng chí Tần Thanh Man, lần đầu tiên đến nhà, cũng không thể đi tay không đến, đúng không, nên tôi đã mang theo chút quà, món quà nhỏ không đáng giá, cô đừng chê nhé.”
Chu Kinh Quốc nói tình cảnh với Tần Thanh Man.
Quà lần này bọn họ mang đến quả thực không quý giá lắm, chỉ có một ít đồ thiết thực, cũng là quà của người nhà có chút của cải thường thích mang theo lúc đi thăm người thân.
“Đồng chí Kinh Quốc, hai người quá khách khí rồi.”
Lời của Chu Kinh Quốc cũng đã nói đến vậy, Tần Thanh Man vô cùng yên tâm tiện tay nhận lấy vải Triệu Thiên Thành đưa đến.
Những thứ đồ này cô nhận cũng không tính là ăn hối lộ, có thể nhận.
Còn đường và thịt Triệu Thiên Thành xách trong tay, Tần Thanh Man không nhận lấy nữa, mà bảo Triệu Thiên Thành xách đó, nhưng cô dẫn hai người vào nhà.
Trời lạnh như vậy, hai cha con Chu Kinh Quốc lại mang quà, cô không thể đứng trong sân trò chuyện với người ta được.
Đây không phải là đạo đãi khách.
Chu Kinh Quốc và Triệu Thiên Thành chạy xe đạp đến, xe đẩu ngoài cổng đồn, chạy xe cả đường, lại đi bộ, cả người sớm đã lạnh cóng, vừa bước vào phòng khách nhà họ Tần, hai cha con cùng lúc cảm nhận được sự ấm áp giống như mùa xuân.
Nhà họ Tần thật sự rất ấm.
Không hổ là nhà của trung đoàn trưởng.
Trong khoảnh khắc vừa vào nhà, bọn họ nhìn thấy phòng chứa đồ lặt vặt trong viện.
Không chỉ nuôi dê sữa, còn có nhiều than đá như vậy.
Than đá là đồ tốt, cháy hơn củi, nhưng cũng đắt hơn củi nhiều, thứ đồ quý giá như vậy ở nhà họ Tần lại chất hơn nửa phòng, có thể thấy Tần Thanh Man không hề thiếu tiền.
“Đồng chí Kinh Quốc, đồng chí Triệu Thiên Thành, mời ngồi, sưởi ấm một chút.”
Tần Thanh Man gọi người ngồi xuống, sau đó đi rót nước cho hai người.
Chu Kinh Quốc quan sát nhà họ Tần, đồ đạc trong nhà họ Tần dù không nhiều, nhưng đều bày biện rất ngay ngắn, còn vô cùng sạch sẽ, lập tức chứng mình Tần Thanh Man là người có tính cách gì.
“Hai vị đồng chí, trong nhà không có trà, tôi rót cho hai người chút nước mật ong, hai người nếm thử, nếu không đủ ngọt, tôi thêm chút mật ong nữa.” Tần Thanh Man đã làm được đạo đãi khách.
Cha con Chu Kinh Quốc nhận lấy cái ly Tần Thanh Man đưa qua uống liền mấy ngụm nước nóng.
Nước nóng ngòn ngọt vào bụng, lập tức làm tan đi giá rét trong cơ thể.
Chu Kinh Quốc cũng không che giấu, sau khi ông ta thấy rõ nhà họ Tần chỉ có hai chị em Tần Thanh Man cũng không định nán lại lâu, lập tức nói ra mục đích mình đến nhà họ Tần: “Đồng chí Tần, mấy ngày nay Thiên Thành ở nông trường đều tích cực giúp đỡ mọi người làm việc, mắt thấy sắp tết rồi, ông ngoại nó cũng nhớ nó, bọn tôi cũng định để Thiên Thành đến huyện ở cùng ông ấy.
Tần Thanh Man biết hai cha con Chu Kinh Quốc đến của chắc chắn là vì chuyện này.
Từ lần trước cô đi nông trường cũng đã qua năm sáu ngày, quả thực chưa tới mấy ngày nữa sắp đến tết rồi, lúc này Chu Kinh Quốc nói Triệu Thiên Thành đi đến thị trấn ở cùng ông cụ vô cùng hợp tình hợp lý.
“Đồng chí Kinh Quốc, có câu nói hiếu thuận là việc ưu tiên, tôi cảm thấu đồng chí Triệu Thiên Thành ở cùng ông cụ nhiều hơn là chuyện rất nên làm.” Tần Thanh Man tán thành đề xuất của Chu Kinh Quốc.
Dẫu sao cô cũng không phải người có chức lớn gì, Triệu Thiên Thành có thể kiêng dè Vệ Lăng sau lưng cô chịu khổ mấy ngày đã không tệ rồi.
Làm người phải chừa một đường, không thể quá đáng, bằng không rất dễ gây thù chuốc oán.