Mấy người đưa mắt nhìn Vệ Lăng rời đi, Hoàng Hưng Nghiệp đưa Tần Thanh Man cùng Sở Sở đi về phía đám đông đồng thời giới thiệu: “Đồng chí Tần Thanh Man, hôm nay sư đoàn mổ khá nhiều lợn, cô chỉ huy đi, chúng tôi nghe cô chỉ huy.”
Sao Tần Thanh Man dám ra vẻ trước mặt Hoàng Hưng Nghiệp, cô vội vàng khiêm tốn nói: “Chú Hoàng, làm gì có chuyện nghe cháu chỉ huy chứ, làm dồi với lạp xưởng đều rất đơn giản, chúng ta cùng nhau làm.”
“Được, cùng làm.”
Hoàng Hưng Nghiệp rất tán thưởng sự khiêm tốn của Tần Thanh Man, đồng thời đưa tay mò trong túi áo lấy ra mấy viên kẹo đưa cho Sở Sở.
“Đáng lẽ ra tầm tuổi chú thì thằng nhóc này phải gọi chú là ông đấy, nhưng nếu mấy đứa là người nhà của Vệ Lăng thì chú cũng không chiếm hời của Vệ Lăng.”
Hoàng Hưng Nghiệp lo hai chị em Tần Thanh Man không được tự nhiên nên đùa vui một câu.
Tần Thanh Man với Sở Sở đều cười, Tần Thanh Man nói: “Chú Hoàng, em cháu sinh muộn nên chiếm hời được của nhiều người lắm, nhưng mấy chuyện như xưng hô này chỉ cần không phải để ý quá mức thì đôi khi chúng ta cứ xưng hô theo tuổi thôi ạ.”
Sở Sở cũng nói tiếp: “Đúng đó ạ, giống như ông bí thư ở đồn cháu ấy, dựa theo bối phận thì cháu phải gọi là chú giống chị cháu nhưng cháu nhỏ quá, ông bí thư lại hơn năm mươi tuổi rồi nên cháu gọi ông ấy là ông nè.”
“Sở Sở đúng là một cậu nhóc đáng yêu mà.”
Hoàng Hưng Nghiệp nhét kẹo vào trong tay Sở Sở.
Mấy viên kẹo này là ông ấy biết hôm nay có trẻ con tới nên mới cố ý đi đổi với người ta, xem ra không phí công đi đổi rồi.
“Cảm ơn chú Hoàng.”
Sờ Sở thấy Hoàng Hưng Nghiệp thực sự muốn cho mình kẹo, lại nhớ tới độ của Vệ Lăng với Hoàng Hưng Nghiệp nên không đợi Tần Thanh Man lên tiếng đã nhận lấy kẹo Hoàng Hưng Nghiệp đưa cho.
Tâm trạng Hoàng Hưng Nghiệp lập tức tốt lên rất nhiều.
Ông ấy vốn bình thường lại thêm bị thương ở mặt nên bình thường khi nhìn thấy ông ấy, đừng nói đến trẻ con mà ngay cả người trưởng thành cũng còn thấy sợ, vậy nên thật ra ông ấy không quá muốn tiếp xúc với người ngoài.
Gặp Tần Thanh Man và Sở Sở cũng là vì Vệ Lăng.
Trước khi gặp, Hoàng Hưng Nghiệp rất lo hai chị em sợ mình, đến khi chính thức gặp được chị em Tần Thanh Man, ông ấy hoàn toàn không còn nỗi lo đó nữa, thậm chí còn tiếc vì gặp Tần Thanh Man quá muộn.
Bởi vì trong mắt hai chị em đều không có vẻ giả vờ bình tĩnh mà thực sự không có chút sợ hãi nào.
“Đồng chí Tần Thanh Man, cháu cứ coi đây như là nhà mình vậy, cần gì thì cứ nói, chỗ bọn chú không có gì phải kiêng dè hết, tất cả đều là để cho các chiến sĩ được ăn và ăn no.”
Hoàng Hưng Nghiệp nói rất chân thành.
“Vâng ạ.” Tần Thanh Man nghe được ý của Hoàng Hưng Nghiệp, cô càng thấy hài lòng hơn.
Cô đến để giúp đỡ chứ không phải là đến thể hiện hay đi nhìn sắc mặt của người khác.
“Éc éc éc éc ——”
Đúng lúc hai người đang trao đổi, tiếng lợn kêu ồn ào không ngừng vang lên.
Có lẽ lợn bị trói trên đất có thể cảm nhận được mạng mình sắp tận nên chúng không cam lòng giãy dụa, đồng thời kêu càng ngày càng to.
“Đầu bếp Hoàng, có phải nên bắt đầu mổ lợn rồi không?”
Nhân viên nhà ăn đã chuẩn bị đầy đủ xong hết từ lâu, mấy nối sắt to đùng đang đun nước cũng sắp sôi. Mọi người chờ cả năm mãi mới đến ngày mổ lợn để được ăn một bữa thịt cho đã cái bụng đều nhìn Hoàng Hưng Nghiệp cùng Tần Thanh Man bằng ánh mắt sáng ngời có thần.
Trước khi Tần Thanh Man đến, mọi người đều đã biết được thân phận của cô.
Lúc này lại thấy cô xuống xe của Vệ Lăng, mọi người lại càng hiểu về thân phận của Tần Thanh Man, mọi người đều rất mong chờ việc Tần Thanh Man hướng dẫn họ cách làm thức ăn ngon, ngay cả mấy người được nghỉ cũng dạo qua nhà ăn hóng chuyện.
Mục đích là đến xem Tần Thanh Man hướng dẫn mọi người nấu thức ăn ngon.
Mọi người đều ngại không dám giục Tần Thanh Man nên chỉ có thể giục người quen là Hoàng Hưng Nghiệp.
Nhìn Hoàng Hưng Nghiệp hung dữ vậy thôi, tuy thỉnh thoảng có hung dữ thật nhưng cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, giả vờ hung dữ thôi.
Hoàng Hưng Nghiệp bị mọi người thúc giục, cũng nhìn ra được mục đích của bọn họ, thế là nhanh chóng dẫn Tần Thanh Man lên giới thiệu: “Các vị đồng chí, vị này chính là đồng chí Tần Thanh Man, là vị đồng chí được sư đoàn chúng ta cố ý mới đến giúp chúng ta nấu thức ăn, mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.”
“Bộp bộp bộp.”
Ngoại trừ tiếng vỗ tay sôi nổi, mọi người còn nhìn Thần Thanh Man bằng ánh mắt rất nhiệt tình.
Ánh mắt quá nhiệt tình đó khiến Tần Thanh Man cảm thấy áp lực.
“Các vị đồng chí, vị đồng chí nhỏ này tên là Sở Sở, con thú nhỏ trong lòng đồng chí Sở Sở tên là Đô Đô, mong mọi người để ý chăm sóc đừng để đồng chí nhỏ Sở Sở ngã đấy.” Hoàng Hưng Nghiệp không chỉ giới thiệu Tần Thanh Man mà còn giới thiệu cả Sở Sở và sói con với mọi người.
Ông ấy còn giới thiệu rất trang trọng.
Có thể thấy được Hoàng Hưng Nghiệp rất tôn trọng chị em nhà họ Tần.