Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 508

Chương 508 -
Chương 508 -

“Ông đừng có mà cố tính bới móc, rõ ràng do ông không vừa mắt Vệ Lăng nên mới thấy thằng bé làm gì cũng không đúng. Còn tôi lại thấy hai vợ chồng nhá nó rất bình thường, cũng chẳng khoe khoang gì hết, do mắt ông có vấn đề thì có.”

Ủy viên chính trị Trương lên tiếng đòi lại công bằng cho vệ Lăng.

Một nhà ba người nhà người ta thành thành thật thật ngồi đó ăn cơm, cũng chỉ đưa bánh bao cho nhau thôi làm gì có chỗ nào quá giới hạn. Rõ ràng là lần trước ông già Vương Thừa Bình này bị Vệ Lăng chỉnh nên mới cố ý nhìn người ta không vừa mắt.

Vương Thừa Bình cũng biết ủy viên chính trị nói thật, thu hồi ánh mắt lại nhìn ủy viên chính trị Trương một cái.

Ủy viên chính trị Trương biết rõ đối phương cố ý, uống một ngụm canh nuốt hết bánh bao ngọt ngấy trong miệng xuống mới lên tiếng: “Tôi đã dò hỏi ý của người dân trong đồn rồi.”

“Họ nói thế nào?” Vương Thừa Bình tích cực hỏi.

“Tình huống của đồng chí Tần Thanh Man có chút đặc biệt, kết hôn với Vệ Lăng cũng không cần lo gì còn những người khác thì vẫn còn điều băn khoăn.” Ủy viên chính trị Trương thấy rất tủi, biện pháp Vương Thừa Bình nói đương nhiên ông ấy cũng từng nghĩ đến, cũng từng thử làm rồi.

Chỉ là tạm thời không thể thực hiện được.

“Đừng nói nhảm nhiều như vậy được không, nói thẳng đi.”

Vương Thừa Bình uống một ngụm nước canh mặn chết người rồi lại gắp một miếng dưa chua bỏ vào miệng ép vị ngọt mặn xuống.

“Hộ khẩu.” Ủy viên chính trị Trương cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày mình bị Vương Thừa Bình làm cho tức chết.

Vương Thừa Bình ngẩn người, sau đó liền hiểu ý của ủy viên chính trị Trương.

“Nói đi nói lại thì vẫn phải xây khu người nhà, không có khu người nhà thì không thể làm được hộ khẩu, mấy cô gái ở đây cho dù có gả cho độ đội của chúng ta thì không ở lại nhà mẹ đẻ cũng phải về quê của bộ đội.”

“Đúng vậy, là thế đấy.” Ủy viên chính trị Trương thấy cuối cùng Vương Thừa Bình cùng hiểu thì thở phào một hơi.

“Mấy cô gái đó sau khi lập gia đình thì không giống đồng chí Tần Thanh Man nên không có gia đình nào đồng ý được hết.” Vương Thừa Bình bất đắc dĩ thở dài.

“Đúng vậy, nếu trong nhà chỉ có một cô con gái còn dễ, ba mẹ không chê, thêm một đứa con rể còn có thể chăm sóc được gia đình, có thể dưỡng lão, nhưng nếu trong nhà có nhiều anh em, sau này anh em còn phải kết hôn nên rất nhiều người không chịu được cảnh con gái lấy chồng rồi mà ngày nào cũng ăn cơm nhà, bộ đội của chúng ta cũng không thể tới nhà người ta ở rể được.”

Từ trước giải phóng đến giờ Vương Thừa Bình luôn hiểu những rắc rối trong việc nhà.

“Mấy ngày nữa tôi lại gọi điện giục quân khu, hy vọng sang năm là có thể được phê chuẩn vụ xây dựng được khu người nhà này cho chúng ta, dù sao thì chúng ta cũng chịu khổ nhiều năm như vậy rồi.”

Lúc ủy viên chính trị Trương nói những lời này, tâm trạng ông ấy cũng không được tốt lắm.

“Tôi cũng phải gọi điện phản ánh với lãnh đạo mới được, chắc chắn chúng ta phải thu xếp chuyện này cho ổn thỏa thì những chuyện sau này mới an ổn hơn được.” Vẻ mặt Vương Thừa Bình vô cùng nghiêm túc.

“Ừ, ông cũng hỏi chút đi.” Ủy viên chính trị Trương nói xong cũng không thèm để ý tới Vương Thừa Bình nữa mà mau chóng ăn cơm.

Cơm của nhà ăn phải ăn thật nhanh, đợi lề mà lề mề một hồi là không thể ăn nổi nữa.

Vương Thừa Bình cùng ủy viên chính trị Trương vừa ăn trưa vừa thương lượng, Vệ Lăng với Tần Thanh Man cũng đang bàn bạc.

Hai người họ trừ nói đến chuyện làm sát trư tối nay còn nhắc tới Hoàng Uyển Thanh.

Còn vài ngày nữa là qua năm mới rồi, Hoàng Uyển Thanh là thanh niên trí thức thân phận và bối cảnh đều sạch sẽ, đến năm mới chắc chắn sẽ được nghỉ vài ngày, đến lúc đó bọn họ tranh thủ đón Hoàng Uyển Thanh về nhà họ Tần đón năm mới.

Nếu đã nhận người ta làm em gái rồi thì phải có trách nhiệm của người anh người chị.

“Vợ, mấy ngày nay chắc anh không đi được rồi, việc đón người để em làm được không?” Vệ Lăng là quân nhân, bình thường không được rời khỏi doanh trại. Nếu không phải nhà họ Tần khá gần doanh trại thì với cấp bậc của hắn bình thường rất khó ra được khỏi quân doanh.

“Vâng, để em đi đón Uyển Thanh cho, anh cứ bận việc của anh đi.”

Từ ngày Tần Thanh Man lên làm quân tẩu, cô đã biết rõ những tình huống mình có thể gặp phải rồi.

“Vợ à, em vất vả rồi.” Lúc Vệ Lăng nói lời này. hắn nhìn thoáng xuống dưới chân. Sói con đã ăn xong thịt băm nhà ăn cho, bắt đầu lay chân ghế muốn bò lên bàn.

Bình Luận (0)
Comment