Sau khi đã thỏa thuận xong, trên đường đi hai người đều không nói gì nữa mà cùng nhau đến đồn Kháo Sơn.
Lúc này, Tiền Tương Dương cũng đang ở nhà Tần Lỗi, nói chuyện với Lưu Hòa Xương, nhưng Lưu Hòa Xương từ khi gặp mặt Tần Thanh Man thì đã không thích Tần Thải Vân nữa, dù có nói cái gì cũng muốn hủy hôn.
Lưu Hòa Xương cứng đầu như thế làm Tiền Tương Dương cũng tức giận, giọng điệu bắt đầu cứng rắn: "Đồng chí Lưu Hòa Xương, cưới xin không phải trò đùa, anh cần phải suy nghĩ thật kỹ lại, anh là chủ tịch công hội nông trường, thanh danh của anh quan trọng hơn bất kỳ thứ gì."
Ông ấy không phải kẻ thiển cận như vợ chồng Chu Hồng Hà, đối với loại người như Lưu Hòa Xương, ông ấy có hiểu biết nhất định.
Tuy nói có mấy lời là lời đồn riêng tư, nhưng tục ngữ nói không có lửa thì làm sao có khói, cái thứ có thanh danh không tốt như Lưu Hòa Xương dám ra oai ở đồn Kháo Sơn bọn họ, ông ấy muốn cho đối phương biết muốn ra oai cũng không phải dễ như vậy.
Tiền Tương Dương mạnh mồm như thế cũng có nguyên nhân, mặc dù ông ấy ở đồn Kháo Sơn, là người đồn Kháo Sơn, nhưng ông ấy làm chủ nhiệm trị an của ông ấy vừa làm chủ nhiệm trị an đại đội Hồng Kỳ, phạm vi quản lý không chỉ có mỗi đồn Kháo Sơn này.
Lưu Hòa Xương cũng bắt đầu e dè với thái độ cứng rắn của Tiền Tương Dương.
Ông ta từ hôn nhà họ Tần chứ không muốn đắc tội Tiền Tương Dương, trong lúc bất đắc dĩ, Lưu Hòa Xương chỉ có thể nhấn mạnh lại một lần nữa: "Đồng chí Tiền, tôi thật sự chưa từng chạm vào đồng chí Tần Thải Vân, tôi thề với trời đất, chuyện tôi nói là sự thật."
Đây cũng là lý do duy nhất để ông ta có thể hủy hôn.
Tiền Tương Dương nhìn thoáng qua lão thợ săn đang xem xét vết thương cho Chu Hồng Hà, dẫn Lưu Hòa Xương vào trong nhà, đuổi Tần Lỗi đi theo xong mới nhỏ giọng nói với Lưu Hòa Xương: "Đồng chí Lưu, chạm hay chưa chạm cũng không cần phải nói nữa, lúc đó anh hành sự không chu toàn, bây giờ không thể trách nhà họ Tần bám lấy không buông được."
Ông ấy cũng xem như thấy rõ ràng, cái tên Lưu Hòa Xương này chưa kết hôn đã ghét bỏ Tần Thải Vân, cho dù có kết hôn thì Tần Thải Vân cũng không thể sống tốt được.
Vợ chồng bất hòa còn không bằng chia tay sớm, tránh cho vài năm sau Tần Thải Vân chết sớm như vợ trước của Lưu Hòa Xương.
Thấy Tiền Tương Dương đã thả cho mình một đường lui, Lưu Hòa Xương cũng là người thông minh, lập tức nói: "Đồng chí Tiền, ban đầu tôi quả là bị nhà họ Tần gài nên mới không thể không đồng ý đính hôn, mối hôn sự này mấy đứa con của tôi đều không đồng ý. Hôm nay, thật sự không phải tôi thấy vết thương của Tần Thải Vân mà chê, là tôi cũng không tình nguyện với mối hôn sự này, dù sao tôi cũng sắp năm mươi tuổi rồi, sao có thể lấy một cô gái mới mười tám tuổi được chứ."
Lời ông ta nói đúng hay.
Tiền Tương Dương không bày tỏ ý kiến gì về lời nói của Lưu Hòa Xương, chẳng nói ai sai ai đúng, bởi vì ông ấy rất rõ Lưu Hòa Xương là loại người gì, chuyện quậy đến nước hủy hôn rồi còn muốn dát vàng lên mặt mình, đúng là thứ rẻ rách.
Không biết lão già này để ý cô gái nhà ai, rồi muốn tính cái gì đây.
"Đồng chí Tiền, tôi biết giờ phút quan trọng này từ hôn là tôi không tử tế, thôi thì để tỏ chút lòng thành, tôi sẽ trả tiền chữa thương cho chị dâu Chu, coi như tôi nhận lỗi với đồng chí Tần Thải Vân vậy."
Lưu Hòa Xương đổi xưng hô bác gái thành chị dâu với Chu Hồng Hà, đã chứng minh da mặt tên này không chỉ dày mà còn rất biết nhún nhường, sau đó ông ta còn nói thêm: "Đồng chí Tiền, tôi sẽ sắp xếp cho hai đứa cháu Kiến Minh với Kiến Quân làm công nhân trong nông trường."
Ông ta tin chắc nhà họ Tần sẽ để ý tới cái thẻ bạc này.
Nơi sâu nhất trong đáy lòng, Tiền Tương Dương phải dùng một câu phục sát đất tên Lưu Hòa Xương này, đưa ra những "thành ý" này, mặc kệ người trong cuộc là Tần Thải Vân có đồng ý hay không, ít nhất vợ chồng Tần Lỗi kia sẽ đồng ý hủy hôn.
Đúng như dự đoán của ông ta, Tần Lỗi động lòng liền.
Không chỉ có Tần Lỗi động lòng mà ngay cả Chu Hồng Hà vừa tỉnh lại cũng động lòng luôn.
Có thể giải quyết được công việc cho hai đứa con trai mà không bán con gái đi, trên đời có chuyện nào lời hơn chuyện này, dù sao cũng tốt hơn tìm con rể già, lão già Lưu Hòa Xương kia cũng không phải thứ tốt lành gì đâu.
Còn con gái chịu thiệt trước đó, có lợi ích trước mắt ai đâu đi so đo nữa.
"Cha đám nhỏ, đồng ý đi." Chu Hồng Hà vừa tỉnh lại đã nắm tay Tần Lỗi giục.
"Được, tôi bảo tên họ Lưu kia viết giấy thỏa thuận, nếu thằng đó dám đổi ý tôi sẽ lấy giấy thỏa thuận này đến đơn vị tìm gã quậy một trận." Tần Lỗi cũng là kẻ có chút đầu óc, lập tức đã nghĩ ra đường lui rồi.
"Con không đồng ý."
Ngay khi trên mặt của Tần Lỗi và Chu Hồng Hà đang vui mừng thì một giọng nói bén nhọn vang lên.
Đó là Tần Thải Vân.