Sở Sở còn nhỏ, đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, cậu cảm thấy rất áp lực, thế là cậu quay đầu nhìn Vệ Lăng đã không còn rõ nét mặt, cậu nhóc dũng cảm nói, “Anh rể của em là Vệ Lăng.”
Mọi người:... Emma, thật hả!
Sói con không hiểu tiếng người nhưng nó rất bảo vệ Sở Sở, lập tức đi theo Sở Sở, còn ngao ô một tiếng.
Được rồi, mọi người không nhìn Sở Sở nữa mà nhìn về phía Đỗ Minh.
Đến lúc mọi người cách xa Vệ Lăng, mới dám nhỏ giọng bàn luận.
“Lão Đỗ này, chuyện này là thế nào đây, sói con đó là Trung đoàn trưởng Vệ nuôi à?”
“Đồng chí Đỗ, có phải cậu đưa cậu nhóc kia với sói còn tới đây không?”
“Tốt lắm Đỗ Minh, hôm qua tiểu đoàn các cậu kiểm tra chúng tôi rất ngoan ngoãn không làm gì hết mà hôm nay tới lượt tiểu đoàn thứ hai chúng tôi kiểm tra cậu liền cho chúng tôi lau mắt mà nhìn, cậu chơi chúng tôi một vố hơi bị đau đấy.”
“Đúng đấy, nếu không phải sói con đột nhiên xuất hiện thì làm gì đến mức ảnh hưởng tới bài kiểm tra của chúng tôi, hôm nay kết quả kiểm tra của tất cả mọi người đều bị hủy bỏ hết rồi, cậu phải chịu trách nhiệm, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Mọi người trong tiểu đoàn thứ hai đều bị vạ lây, cả một đám uy hiếp Đỗ Minh vô cùng trôi chảy.
Mặc dù trong lòng Đỗ Minh có lo lắng nhưng cậu ấy không hề sợ những lời nói ngoài miệng kia, lập tức phản bác lại: “Rõ ràng là do các cậu không chuyên nghiệp, giờ lại không biết xấu hổ đổ hết lên đầu tôi. Tôi nói này, có khi các cậu còn phải cảm ơn sói con đấy, nếu không phải sói con mà thực chiến luôn thì, hừ hừ…”
Những gì cậu ấy nói đều là sự thật.
Tại sao quân nhân phải huấn luyện 365 ngày/ năm, mục đích chính là để ngăn chặn tai nạn và tránh đổ máu trong thực chiến.
Đỗ Minh đợi một lúc lâu sau mà không thấy ai phản bác lại, đột nhiên cậu ấy thấy có hơi áy náy. Dù sao cũng chỉ có mấy người trong tiểu đoàn số hai phạm lỗi, còn những người vẫn đủ điều kiện khi sói con lao vào.
“Cái đó, sói con tự chạy tới, tôi không để ý, nhưng các cậu cũng thấy đấy thôi, tên nhóc kia người bình thường không thể trông nói.”
Sau khi nghe Đỗ Minh giải thích, mọi người liền nhớ lại cảnh lúc sói con lao vào sân huấn luyện.
Tập thể rơi vào im lặng.
“Đỗ Minh, tôi nợ cậu một ân tình.” Tiểu đoàn trưởng Đinh Trường Sơn cảm ơn Đỗ Minh.
Là người của tiểu đoàn số hai bọn họ phạm phải sai lầm, nếu hôm nay không phát hiện ra vấn đề này, sau này ra chiến trường rất có thể sẽ mắc lỗi, mà chỉ một sai sót nhỏ thôi cũng có thể ảnh hưởng tới cả tiểu đoàn số hai của bọn họ, nếu lớn hơn thì còn ảnh hưởng tới cả trung đoàn, sư đoàn.
Có một câu nói là đê nghìn dặm sạt vì ổ mối.
Phải chú ý tới tất cả mọi vấn đề nào, cho dù là chi tiết nhỏ nhất.
“Tôi… Tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.” Mặc dù Đỗ Minh cảm thấy áy náy với đánh giá của tiểu đoàn số hai, nhưng thân là đại đội trưởng, dưới cậu còn có hơn trăm người nữa cho nên trên chiến trường cậu cần có tầm nhìn.
Thậm chí, bởi vì tiểu đoàn số hai để lộ vấn đề, anh còn suy nghĩ về sau phải tăng thêm huấn luyện cho bọn họ.
Đỗ Minh nghĩ tới thì Đinh Hướng Sơn cũng nghĩ tới, vậy nên hắn muốn cảm ơn Đỗ Minh.
Bây giờ, mọi người không còn ai muốn khiếu nại nữa.
Nhất là một số tân binh phạm sai lầm đều cúi đầu xấu hổ, cả mặt đỏ bừng.
Nhìn thấy vài người như vậy, mọi người cũng không hề trách mắng, ngược lại còn an ủi họ.
Quả thực, một chút lỗi lầm này đều tới từ tân binh, họ mới tới đây không lâu, còn chưa tới một năm nên phạm phải sai lầm như vậy thì có thể hiểu được.
Ở phía xa, Vệ Lăng nghe các binh sĩ nói chuyện cũng chẳng nói gì nữa.
Mọi người ai cũng hiểu rồi, thế nên hắn không cần phải nhắc lại, cái hắn đang suy nghĩ không phải chuyện trước mắt mà là vấn đề sâu xa hơn, hắn muốn viết nhanh báo cáo để nộp lên sư bộ.
Phải thay đổi việc huấn luyện.
Không nên phạm phải những sai lầm cũ trong huấn luyện truyền thống.
Sân huấn luyện cũng không nhỏ, Sở Sở chạy một vòng cả người đã mướt mát mồ hôi, hai chân đau nhức không thôi, nhưng cậu không kêu ca mà tiếp tục kiên trì.
“Đứa nhỏ kia không tồi chút nào, không chỉ có kiên trì còn vô cùng dũng cảm đấy chứ.”
Đinh Hướng Sơn nhìn về phía Sở Sở khen ngợi.
Bọn họ là người trưởng thành, chạy hai mươi vòng là một hình phạt nặng, nhưng bọn họ đã quen với việc luyện tập, mỗi ngày phải chạy với cường độ cao như vậy, cơ thể đã quen từ lâu, nhưng đối với một đứa trẻ thì hơi quá rồi.
“Đứa nhóc kia bao nhiêu tuổi thế?”
Phó tiểu đoàn trưởng xen vào hỏi.
“Hình như năm tuổi.”
Đỗ Minh có quen biết với Sở Sở, nên cũng biết được một ít lai lịch của cậu.
Mọi người nhìn bộ dạng của Sở Sở lập tức đoán ra thể chất của đứa nhóc này có vấn đề, thế nên đều lén lút liếc nhìn Vệ Lăng.
Vệ Đoàn độc ác ra phết đấy chứ!
Hắn dám phạt em vợ thế này, không sợ vợ mình sẽ giận sao?
“Tôi đoán, lúc trở về Vệ đoàn sẽ quỳ trên ván giặt đồ.” Một người đã có vợ, kinh nghiệm đầy mình mở lời trước.
“Tôi đoán, không chỉ quỳ trên ván giặt đồ, có khi Vệ Đoàn còn bị đuổi ra khỏi phòng ấy chứ.” Dọc đường đi có người thuận miệng nói thêm một câu.
“Tôi thì đoán…”
Không ai dám đoán nữa, bọn họ nhìn thấy xe của Vệ Lăng chạy tới chỗ mình, và Vệ Lăng đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Mọi người:... Phê bình đoàn trưởng hình như cũng vi phạm kỷ luật thì phải?