Tần Thanh Man giải thích: "Sang năm tới tôi sẽ đi Công xã làm việc, nếu cô cảm thấy việc chung sống ở nông trường quá vất vả, có thể đến công xã làm việc cùng với tôi, công nhân viên ở Công xã tương đối ít.
"Để……. Để tôi suy nghĩ thêm chút đã."
Hoàng Uyển Thanh không biết nên trả lời Tần Thanh Man như thế nào, nhất thời cũng không đưa ra quyết định chắc chắn được.
"Ừ, chuyện công việc là vấn đề nghiêm túc, cô nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ càng, cô phải nghĩ kỹ xem bản thân mình muốn điều gì, sau này muốn đi con đường gì, nghĩ xong rồi thì phải kiên định không được thay đổi, tránh chuyện đi được nửa đường lại bỏ dở giữa chừng." Tần Thanh Man giống như người lớn trong nhà mà dạy dỗ Hoàng Uyển Thanh.
"Thanh Man, tôi biết rồi."
Cảm xúc của Hoàng Uyển Thanh đã khá hơn rất nhiều.
Thậm chí trong đầu đã bắt đầu nghĩ tới nếu được cùng Tần Thanh Man đi làm là một chuyện mãn nguyện đến nhường nào.
Ký túc xá của nhân viên cách cổng nông trường một đoạn cũng khá xa, hai người đi một lúc lâu mới trông thấy chiếc xe kéo dừng lại ở cổng nông trường phía xa xa.
Không phải chỉ có một chiếc, mà tới tận ba chiếc xe.
Bên trong thùng xe đựng đầy ắp vật tư, đều đã được đạy kín bằng vải dầu, nhìn bằng mắt cũng không nhìn ra được trên xe đang đựng cái gì.
Tần Thanh Man suy đoán khẳng định là những thứ như rau củ, lương thực và dầu.
Sư bộ XXX có lượng nhân khẩu đông đảo, mỗi ngày đều phải tiêu hao một lượng đồ ăn rất lớn, có nguồn tài nguyên cung cấp tại chỗ là tiện lợi nhất.
"Thanh Man, cô nói xem, các cô ấy có phải đang đố kỵ với tôi hay không?" Hoàng Uyển Thanh bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.
"Tại sao lại nghĩ như vậy?"
Mặc dù Tần Thanh Man hỏi như vậy, nhưng thực ra lại rất vui mừng bởi sự trưởng thành của Hoàng Uyển Thanh, bởi vì có rất nhiều thứ bắt buộc phải cần tự mình hiểu rõ mới được, người bên ngoài có dạy dỗ thế nào đi chăng nữa cũng không thực tế bằng tự mình hiểu được.
"Bọn họ ghen ghét tôi vì tôi có cô và Vệ……….Lăng…….anh Vệ giúp đỡ."
Hoàng Uyển Thanh thực ra cũng không phải không biết cái gì cả.
"Điều này rất bình thường, con người chẳng có ai là hoàn mỹ cả, ai cũng có những ham muốn cá nhân của mình, lý trí và cảm tính hai cái này mặt nào chiếm thế hơn thì thái độ biểu hiện ra sẽ như thế đó thôi." Tần Thanh Man ở hiện đại đã gặp qua rất nhiều người như vậy, cho nên cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ cả.
"Thanh Man, sao cô có thể lý trí đến như vậy được nhỉ?" Hoàng Uyển Thanh lại càng thêm sùng bái Tần Thanh Man hơn.
"Chúng ta không chỉ cần phải học được cách khống chế cảm xúc của mình, mà còn phải học được cách không cần phải quá để ý tới thái độ của người khác, như vậy thì sẽ không dễ bị tổn thương nữa." Tần Thanh Man nói kinh nghiệm của mình với Hoàng Uyển Thanh.
"Ừm, Thanh Man, tôi hiểu rồi."
Lúc này Hoàng Uyển Thanh không chỉ hiểu được cách làm thế nào để chung sống được với các công nhân viên chức khác trong nông trường, mà còn hiểu ra được mình nên xử lý chuyện của Cao Diệp Phương như thế nào.
Nhìn về phía chiếc xe kéo càng ngày càng đến gần, Hoàng Uyển Thanh cuối cùng cũng không lên tiếng nữa.
"Con bé Thanh Man, nhanh lên xe mau, xe lập tức phải đi rồi đây." Trịnh Mỹ Cầm và thím Quế Anh đã đợi hai người Tần Thanh Man được một lúc rồi, trông thấy người, liền nhanh chóng gọi hai người lên xe.
Mấy người Bao Thắng Lợi đưa vật tư xong còn muốn nhân lúc sắc trời còn sớm nhanh chóng trở về nông trường.
"Tới ngay đây." Tần Thanh Man nắm lấy tay Hoàng Uyển Thanh nhanh chân chạy tới.
"Con bé Thanh Man, các em lên ngồi ở ghế phụ của chiếc xe đầu tiên đi, ngồi vừa đấy." Trịnh Mỹ Cầm sắp xếp chỗ ngồi.
Thím Quế Anh thì chủ động đi tới chiếc xe kéo thứ hai.
"Con bé Thanh Man đấy à." Người lái chiếc xe kéo đầu tiên chính là Bao Thắng Lợi, trông thấy Tần Thanh Man liền lập tức chủ động lên tiếng chào hỏi.
Anh ấy mặc dù ít nói, nhưng tiếng chào hỏi này lại đại diện cho tất cả những lòng cảm ơn của anh ấy.
"Anh rể." Xưng hô của Tần Thanh Man với Bao Thắng Lợi là căn cứ theo Trịnh Mỹ Cầm, trước kia cô gọi đối phương là đồng chí Bao Thắng Lợi, khi từ khi quan hệ với Trịnh Mỹ Cầm trở lên thân thiết hơn, xưng hô cũng theo đó mà được sửa lại.
"Ài, ài."
Bao Thắng Lợi được Tần Thanh Man gọi là anh rể, trên vẻ mặt thật thà chất phác lập tức hiện lên một tầng đỏ ứng
Đôi mắt thậm chí cũng không dám nhìn Tần Thanh Man thêm lần nữa.