Tại lúc Hoàng Uyển Thanh và hai chị em Tần Thanh Man đang có lộc ăn, thì ở nông trường Hồng Kỳ, Cao Diệp Phương nhìn cánh cửa đã khóa chặt, ở trong lòng không ngừng chửi rủa Hoàng Uyển Thanh hết lần này đến lần khác.
Vốn dĩ cô ta còn tưởng đến tìm Hoàng Uyển Thanh là người đang có thù với Hoàng Uyển Thanh.
Kết quả cô ta ở dưới gầm giường càng nghe lại càng cảm thấy có gì đó sai sai, bất kể là nghe như thế nào, cô ta cũng không cảm thấy Tần Thanh Mai có ý muốn hại Hoàng Uyển Thanh, mà Hoàng Uyển Thanh đối với Tần Thanh Man không chỉ không có bất cứ cảm xúc mâu thuẫn nào, thậm chí trong cách nói chuyện còn vô thức mang theo sự thân thiết.
Phát hiện ra điều không đúng, cô ta vô cùng muốn lao ra khỏi gầm giường.
Nhưng sờ lên độ cao của gầm giường, lại ngửi thấy mùi bụi bẩn, cuối cùng cô ta cũng không lao ra.
Cao Diệp Phương không biết tại sao Hoàng Uyển Thanh lại muốn làm mình bẽ mặt như vậy.
Nhưng cô ta không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ mình chật vật như vậy, nếu như truyền ra ngoài việc cô ta trốn dưới gầm giường Hoàng Uyển Thanh, đoán chừng chẳng mất bao lâu nữa sẽ có thể truyền đi khắp nông trường, vì mặt mũi, cũng vì muốn làm rõ ràng ngọn nguồn sự việc, cho nên lúc Tần Thanh Man vẫn còn ở đây, Cao Diệp Phương đành phải nhịn lại cơn tức này.
Sau đó lại bị tin tức Hoàng Uyển Thanh vui mừng hớn hở về nhà ăn tết cùng với Tần Thanh Man làm cho chấn kinh.
Cao Diệp Phương còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Hoàng Uyển Thanh đã đi mất rồi, không chỉ đi mất, mà đến cửa cũng khóa lại luôn.
Nhìn căn phòng ký túc xá không lớn lắm, Cao Diệp Phương tức giận đến mức hung hăng đạp lên cánh cửa ký túc xá.
Khoá cửa lại rồi, cô ta ra ngoài kiểu gì chứ!
Cao Diệp Phương càng nghĩ lại càng tức giận, nhịn không được lật tung cái túc xá của Hoàng Uyển Thanh lên, tủ, rương, đến cả phản giường cũng bị lật hết lên một lượt.
Chẳng tìm được thứ gì đáng giá cả, Hoàng Uyển Thanh chỉ để lại có vài bộ quần áo.
Quần áo mặc dù nhìn vẫn mới, nhưng cũng đều đã từng mặc qua hết cả rồi.
Lần này Cao Diệp Phương lại càng tức giận hơn.
Nhìn căn phòng ấm áp, cô ta không có ý định rời đi, dù sao thì phòng được phân cho cô ta cũng là phòng ở chung tám người, phòng ở chung tám người lấy đâu ra thoải mái được như phòng ký túc xá đơn của Hoàng Uyển Thanh, ở đây ngoại trừ ấm áp ra, còn không cần phải chen chúc một chiếc giường với người khác.
Cao Diệp Phương nhớ lại ký túc xá của mình liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Cô ta không được may lắm, chỉ được chia đến phòng tám người, còn phải ngủ ở trên giường đất, tám người ngủ chung trên một chiếc giường, trước tiên chưa nói đến vấn đề có tiện hay không, mà chỉ riêng vấn đề tính cách và các loại mùi thôi cũng đã phải chịu đủ rồi.
Đừng thấy có những người khi ra ngoài một bộ dáng vẻ sạch sẽ, thực ra khi ở riêng cũng không hề sạch sẽ như vậy đâu.
Buổi tối không chỉ không đánh răng, rửa mặt, rửa chân mà đã lên giường ngủ rồi, thậm chí còn đánh rắm khi ngủ.
Mùi thơm, mùi hôi, tất cả trộn lẫn lại với nhau, cô ta cảm thấy mình sắp phát nôn rồi.
Mà những người trong ký túc xá của cô ta cũng không biết có chuyện gì, bất kể là bản thân mình có lòng muốn kết giao với các cô ấy như thế nào, những người này tựa như đang cố ý giữ khoảng cách với cô ta vậy, không có người nào thực sự muốn kết giao thật lòng với cô ta cả.
Cao Diệp Phương không biết có chuyện gì xảy ra, lại càng không thích những người ở trong ký túc xá.
Bây giờ Hoàng Uyển Thanh đi rồi, trong ký túc xá không có ai, cô ta dự định tạm thời ở trong ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh, có thể ở riêng một mình thì cớ gì phải đi chen chúc với nhiều người như vậy.
Cao Diệp Phương nghĩ thì đẹp đấy, nhưng trên thực tế vẫn có vấn đề phải giải quyết.
Đó chính là cửa bị khóa rồi, cô ta phải giải quyết vấn đề ăn uống vệ sinh như thế nào.
Mang theo sự bất mãn đối với Hoàng Uyển Thanh, Cao Diệp Phương đem tầm mắt dịch chuyển về phía vị trí cửa sổ, phòng ký túc xá này là phòng một tầng, trèo ra ngoài cũng không khó lắm.
Tính đường lui xong, Cao Diệp Phương yên tâm sửa sang lại gian phòng.
Toàn bộ những đồ đạc cô ta lật tung lên lúc trước đều được xếp lại chỗ cũ, thậm chí còn dùng chổi để quét.
Chính tại lúc Cao Diệp Phương đang tính toán đâu ra đấy, ở một nơi không xa bên ngoài cửa sổ cũng đang nhìn gian ký túc xá, chính là Vạn Lương.
Vẫn luôn phải làm việc trong chuồng bò khiến Vạn Lương sắp phát điên lên rồi, anh ta thực sự muốn rời khỏi cái nơi buồn nôn như cái chuông bò kia.