Tần Thải Vân ngồi đến mức tê chân cũng chưa đợi được mấy người Đồ Hoành Nghị.
Chính vào lúc cô ta thấp thỏm, tiếng đám trẻ con lại có chút thay đổi, giống như chạy theo bên phải.
Sau năm sáu phút, Tần Thải Vân nhìn thấy đám Sở Sở đã đến mặt hồ cách chỗ mình không xa.
"Sở Sở, tớ nhớ bên kia có một cái đầm nước, lớp băng không dày lắm, đầm nước cũng không sâu, hơn một mét, chúng ta đi qua đó đốt pháo đi, nổ mặt băng chắc chắn sẽ rất vui." Tam Mộc dừng lại nhìn xung quanh, sau đó đề xuất cách chơi mới.
"Sở Sở, chúng ta đi nổ đầm nước chơi đi, không có nguy hiểm, dù lớp băng không đủ dày, nhưng chúng ta lại không xuống đó.
Trong đám trẻ cũng có đứa muốn chơi nổ pháo kiểu mới.
Năm nay có Sở Sở chơi cùng bọn họ, mọi người chơi vẫn coi như kín đáo, nếu là năm ngoái, bọn họ sẽ đi nổ hầm phân.
Hầm phân mùa đông đều đóng băng, nổ pháo cũng không nguy hiểm, nhưng chắc chắn sẽ bắn ra mùi khó ngửi.
"Đúng vậy, Sở Sở, chúng ta nổ đầm nước chơi, cũng không biết trong đầm nước có cá không, nếu có thể nổ đến cá càng tốt."
"Cậu nghĩ hay lắm, nếu trong đầm có cá mấy người lớn đã động thủ rồi, nào còn đợi đến chúng ta."
Lời của đám trẻ con hò hét ầm ĩ, nhưng ý của tất cả đều giống nhau, nổ đầm nước chơi.
"Được thôi." Lúc này Sở Sở cũng nhìn thấy ba người lớn theo xa xa ở sau lưng bọn họ, có người lớn, gan cậu cũng lớn hơn rất nhiều, lập tức dẫn đám bạn hành động.
Lớp băng đầm nước mỏng, chắc chắn không thể đạp trên mặt băng được.
Chia pháo từng phần lại lần nữa, sau đó tất cả mọi người mặt đầy hớn hở ngồi bên cạnh đầm nước cắm pháo vào trong nước.
Đây chính là sự khác biệt của lớp băng dày mỏng.
"Chuẩn bị---"
"Người chỉ huy" Tam Mộc thấy mọi người đều, lập tức chỉ huy mọi người.
Theo tiếng hô này, tất cả mấy đứa trẻ đều đốt pháo vừa mới cắm xong, đốt củi gỗ trong tay về phía pháo vừa cắm xong, căng bản ở vô cùng gần củi khô, nhưng mọi người cũng không đốt ngay lập tức, mà chợ đợi.
Đợi sự chỉ huy sau cùng Tam Mộc.
Tam Mộc lại không chỉ huy nữa, mà giao quyền chỉ huy lại cho Sở Sở.
Phần lớn pháo hôm nay mọi người chơi là Sở Sở cung cấp, đương nhiên phải giao quyền chỉ huy cho cậu.
Sở Sở nhìn ra được ý Tam Mộc là gì, kiên định vững vàng đưa củi gỗ trong tay đến đốt dây dẫn, đồng thời hét lớn một câu "Đốt lửa"
"Bịch bịch đùng đùng---"
Theo một chuỗi tiếng pháo nổ văng liên tục chỉ cách nhau khoản hai giây, cả lớp băng mỏng của đầm nước đều bị nổ đến mức bay vút lên trời.
Mặc dù độ cao bay không cao lắm, nhưng lại bay tổng thể hết.
Bay lên rồi rơi xuống, nguyên miếng băng đã biến thành vô số bọt tuyết trôi lơ lửng trên mặt nước, đầm nước vẫn luôn bị che đậy cũng hiện ra dáng vẻ của bản thân lần nữa.
"Woa, thật đẹp."
Tất cả mấy đứa trẻ nhìn sự biến hóa trước mắt kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.
Mấy người cha Tam Mộc theo sau chạy tới cũng nhìn thấy một bữa tiệc thị giác.
"Gan mấy đứa quá lớn rồi, có thể đến chỗ này chơi như vậy, nhanh chóng trở về, bằng không rơi xuống nước thì làm sao, nếu người dính nước lập tức có thế thành người băng, nếu thể chất kém một chút, mạng cũng không cứu được." Cha Tam Mộc thật sự tức đến mức thay đổi sắc mặt.
"Lần sau bọn cháu sẽ không dám nữa."
Đám người Sở Sở lúc này mới cảm nhận được sự nguy hiểm của đầm nước, vội vàng cách xa đầm nước.
"Đi, trở về nhà hết, không cho phép chạy loạn nữa."
Cha Tam Mộc lo lắng đám trẻ chạy loạn nữa, đuổi cả đám trở về đồn Kháo Sơn.
"Dạ biết rồi." Đám trẻ còn coi như khiêm tốn tiếp nhận, vội vàng đi về đồn Kháo Sơn, chính vào lúc này, sói con nhảy về hướng sư đoàn, sau mấy giây, bóng dáng ba người Đỗ Hoành Nghị xuất hiện trong mắt đám người.
"Anh Đỗ, anh Tả, anh Viên."
Sở Sở nhìn thấy mấy người Đỗ Hoành Nghị, lập tức chào hỏi.
"Chơi cái gì thế, náo nhiệt như vậy." Đỗ Hoành Nghị nhìn một đám con nít cười rất vui vẻ, thân thiện, trên mặt Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương cũng là ý cười.
Sư đoàn XXX gần đồn Kháo Sơn, dù bình thường mọi người không có tiếp xúc gì, nhưng gặp nhau vẫn rất vui vẻ.
"Chào anh Đỗ, anh Tả, anh Viên."
Đám trẻ chào hỏi mấy người Đỗ Hoành Nghị giống Sở Sở.
Ba người Đỗ Hoành Nghị lập tức cười, tâm trạng vui vẻ, ba người cùng chào hỏi với mấy người cha Tam Mộc, rồi dẫn đám trẻ con đi về đồn Kháo Sơn, lúc này soi con đã ngồi ở trên cổ Đỗ Hoành Nghị.
Sói con nghịch ngợm, không muốn để Đỗ Hoành Nghị bế nó, tự mình bò lên trên cổ.
Đỗ Hoành Nghị biết Tần Thanh Man có cảm tình với sói con, cũng coi sói con giống như đứa trẻ, cũng không ngăn lại sự càn rỡ của sói con.
"Auuuu---" Sói con ngồi cao nhìn xa, đột nhiên gáo rú lên cảnh giác với một phương hướng.
Kiểu tiếng kêu này không giống tiếng bình thường hay chơi đùa, tất cả mọi người đều cảnh giác, ánh mắt mọi người cũng nhìn về hướng không xa lắm theo ánh mắt của sói con.
Tần Thải Vân lúc này sắp bị tức chết rồi.
Băng của đầm nước trơ mắt bị phá hoại trước mặt cô ta, cô ta tính toán, nghĩ kế gì cũng quá mức rõ ràng, vì để bọn Đỗ Hoành Nghị không nghi ngờ, cuối cùng cô không thể không bỏ tính kế.
Vốn là đợi sau khi đám người Đỗ Hoành Nghị rời đi, cô ta lại trở về nhà, kết quả sói con của nhà Tần Thanh Man còn làm mình tấm tức.
Tần Thải Vân cắn chặt môi một cái, hận không thể đánh chết sói con.
Nhưng cuối cùng cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, không nấp được chỉ có thể lộ diện, bằng không càng khiến người ta nghi ngờ.
"Tần Thải Vân?" Người nhận ra Tần Thải Vân trước nhất là cha Tam Mộc.