Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 591

Chương 591 -
Chương 591 -

Thi Lương Công càng đổ mặt hơn, nhỏ tiếng giải thích: "Còn không phải là do tôi thấy cô gái này thông minh, nghĩ rằng nếu như vẫn chưa có đơn vị làm việc thì đến bộ phận khảo sát của chúng tôi, ông cũng biết rồi đấy, chỗ kia của chúng tôi lúc nào chả thiếu người."

Nếu không thì ông ấy cũng không đến mức mới mùng 1 đầu năm đã phải dẫn đội đi ra ngoài làm việc.

Ủy viên chính trị Trương bất lực vỗ vỗ vai Thi Lương Công, nói rõ ra: "Vệ Lăng không hiểu lầm ông đâu, nó là đang thương vợ nó mà thôi, ông vừa mở lời nó đã biết ngay được ông đang nghĩ gì rồi, cho nên nó mới nói như vậy.”

Thi Lương Công không thể không thở dài.

Đúng vậy, vừa nãy ông vừa nghe thấy lời Vệ Lăng nói cái lập tức đã bị dọa sợ ngay, nào còn dám tiếp tục thăm dò tình hình công việc của Tần Thanh Man nữa chứ.

Cái tên nhóc con Vệ Lăng đúng là biết bắt chẹt người khác.

“Được rồi, lão Thi à, ông cũng đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta mau chóng làm việc đi, làm xong sớm còn được về nhà ăn của sư bộ để ăn cơm chứ.” Ủy viên chính trị Trương trông thấy ánh mắt kinh dị của Thi Lương Công thì nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Ông yên tâm đi, nhà ăn của sư bộ hiện giờ không phải do đồng chí Hoàng Hưng Nghiệp làm bếp trưởng nữa rồi.”

"Thật sao?”

Thi Lương công vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải ăn một bữa cơm kì quái rồi, lúc này nghe ủy viên chính trị Trương nói xong, tinh thần lập tức tăng lên gấp trăm lần.

"Thật, đồng chí Hoàng đã rút khỏi vị trí lãnh đaọ, lui về làm cố vấn, chỉ làm công việc trù tính điều phối những việc chung cả nhà ăn thôi.” Ủy viên chính trị Trương lại tiếp thêm cho Thi Lương Công một liều thuốc an thần.

"Vậy thì mau chóng làm việc thôi.” Thi Lương Công lập tức đi đến chỗ đội ngũ chỉ huy mọi người mau chóng làm việc.

Ở bên khác, mấy người Vệ Lăng cũng không về nhà ngay lập tức.

Dù sao cũng đã ra ngoài rồi, đương nhiên phải chơi cho đã một trận mới được chứ.

"Chị dâu, không cần dắt em đâu, em có thể tự đi được rồi.” Hoàng Uyển Thanh là người đầu tiên cảm nhận được khí thế của Vệ Lăng đang thay đổi, điều này làm cô ấy sợ hãi không thôi, không dám đứng gần Vệ Lăng nữa, nhanh chóng lấy cớ để tránh xa Tần Thanh Man một chút.”

Cũng không phải bởi vì cô ấy không đảm đương nổi, mà là bởi vì cô ấy biết mình không giúp được Tần Thanh Man.

Nếu không có mình làm ảnh hưởng tới, Tần Thanh Man lại càng dễ dàng dỗ Vệ Lăng hơn.

Mặc dù Hoàng Uyển Thanh mới ở nhà họ Tần chưa được mấy ngày, nhưng cũng đã nhìn ra được ai mới là người làm chủ nhà họ Tần, đừng thấy Về Lăng cả người khí thế bất phàm mà nhầm, thực ra đã bị Tần Thanh Man nắm chắc từ sớm rồi.

Tần Thanh Man cảm nhận được sự sợ sệt của Hoàng Uyển Thanh đối với Vệ Lăng, cho nên cũng không làm khó cô ấy, nhắc nhở Hoàng Uyển Thanh cẩn thận dưới chân chân xong thì buông tay cô ấy ra.

Hoàng Uyển Thanh vừa được tự do liền nhanh chóng cách ra xa Vệ Lăng ngay.

Có một loại sợ hãi thực sự là trời sinh đã có.

Khí thế trên người Vệ Lăng lúc này vô cùng sắc bén, không chỉ có mỗi Hoàng Uyển Thanh vô ý thức tránh đi, mà đến cả mấy người Đỗ Hoành Nghị cũng mang theo Sở Sở và nhóc sói con tránh ra xa, chuyện này không có liên quan gì tới bọn họ cả, mau chóng cách xa Vệ Lăng chút.

Cứ như vậy, xung quanh Vệ Lăng và Tần Thanh Man lập tức chẳng còn ai nữa.

"A Lăng.” Tần Thanh Man không tức giận, chỉ là bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của Vệ Lăng, thậm chí để tỏ lòng là mình rất vô tội, cô còn rung rung cái tay đang nắm tay Vệ Lăng.

"Vợ ơi, anh xin lỗi, đây là vấn đề của anh.”

Vệ Lăng đột nhiên hoàn hồn, dừng lại bước chân đang tiến lên phía trước.

Mới có một lúc như vậy thôi, hắn đã kéo Tần Thanh Man đi được một đoạn đường khá xa rồi, lúc này phía trước bọn họ không chỉ không phải hướng xuống núi nữa, mà thậm chí còn cách xa sư bộ mấy điểm đường.

"A Lăng, anh yên tâm, em sẽ không rời xa anh và Sở Sở đâu.”

Tần Thanh Man không biết tại sao Vệ Lăng bồng nhiên lại thất thố như vậy, nhưng cô biết làm thế nào để trấn an người đang bất an trong lòng.

"Vợ ơi, xin lỗi em, khiến em phải lo lắng rồi.”

Vệ Lăng ôm Tần Thanh Man vào lòng.

Hắn có thể nghe được mấy người Đỗ Hoành Nghị đang cách khá xa bọn họ, cho nên sẽ không làm phiền đến bọn họ.

"A Lăng.” Tần Thanh Man không hỏi tại sao, chỉ ôm chặt lấy Vệ Lăng, cô có thể cảm nhận được sự bất an của Vệ Lăng, mà sự bất an này có lẽ có liên quan đến bí mật trong lòng Vệ Lăng, nói không chừng còn dây dưa đến thân thế thực sự của Vệ Lăng.

"Vợ ơi, anh không hiểu lầm em, anh chỉ lo em sẽ ngày càng cách xa anh.”

Vệ Lăng ôm chặt lấy Tần Thanh Man, vùi đồng vào trong cổ cô, dùng sức hít lấy không khí vương vấn hơi thở của Tần Thanh Man.

Bình Luận (0)
Comment