Vệ Lăng tốn chút thời gian mới tìm được mấy người Đỗ Hoành Nghị, lúc này ba người bọn họ đã truy đuổi khá lâu, đều là quân nhân tài năng xuất chúng, không chỉ có sức chiến đấu vượt trội mà chỉ số thông minh cũng rất cao
Ba người Đỗ Hoành Nghị chỉ dựa vào manh mối đơn giản sót lại đã lần theo đặc vụ của bên địch.
Vệ Lăng xuất hiện trong lặng lẽ, nếu không phải mấy người Đỗ Hoành Nghị đã quen với hơi thở của hắn thì đã hiểu lầm rồi.
Khoảnh khắc trông thấy Vệ Lăng, không một ai nói chuyện, chỉ làm dấu tay ra hiệu cho nhau.
Vệ Lăng lại biến mất.
Chờ sau khi không còn thấy bóng dáng của Vệ Lăng, ba người Đỗ Hoành Nghị mới tập trung lại một chỗ.
“Một mình Vệ Lăng có làm được không?” Đỗ Hoành Nghị lo lắng hỏi Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương, dựa theo manh mối sót lại, ít nhất có năm tên đặc vụ địch tiến vào lãnh thổ nước ta.
Một chọi năm, không một ai trong ba người dám chắc chắn.
“Hẳn không có vấn đề gì, nghĩ lại bình thường Vệ Lăng bày ra thực lực nghiền ép chúng ta thế nào đi.” Viên Hướng Dương nhỏ giọng trả lời Đỗ Hoành Nghị, hết lòng tin tưởng Vệ Lăng.
Tả Cao Bằng nhìn hai đồng đội trước mắt, lại trông theo hướng mà bóng dáng Vệ Lăng biến mất, lý trí nói: “Mặc kệ một mình Vệ Lăng có được hay không, chúng ta cũng phải phối hợp thật tốt, bởi vì chúng ta là đoàn đội.”
“Ừ.”
Đỗ Hoành Nghị và Viên Hướng Dương liên tục gật đầu, sau đó ba người tiếp tục lần theo dấu vết cực nhỏ.
Suy đoán của bọn họ không sai, quả thật có năm tên đặc vụ địch chọn ngày lễ đặc biệt của nước ta là mùng một đầu năm để trốn qua biên cảnh.
Sở dĩ năm tên này có thể lẻ vào được là vì đường biên cương nước ta cực kỳ dài, dài hơn tất cả các quốc gia khác trên thế giới.
Cũng vì vậy mà cần bỏ ra nhân lực và vật lực nhiều hơn gấp mấy lần.
Thế mà vẫn không thể giảm thiểu nguy cơ bị xâm nhập, chẳng có quốc gia nào tránh được vấn đề này hết.
Vệ Lăng đã canh giữ khu vực này hơn một năm, vô cùng quen thuộc với vùng đất này, bản đồ tự động xuất hiện trong đầu hắn. Hắn biết rõ nơi nào thích hợp che giấu, cũng biết cách đi tới những nơi có thể ẩn núp.
Chưa đến nửa tiếng sau, hắn đã tìm được đặc vụ địch lẻn vào nước ta.
Nhìn dáng vẻ y hệt người châu Á của đối phương, Vệ Lăng khẽ nhíu mày.
Hắn tin tưởng mấy tên đặc vụ địch lẻn vào này không chỉ có vẻ ngoài tương tự họ mà còn có thể nói được tiếng Trung trôi chảy, không thì đã không thể trà trộn vào được rồi, chỉ là không biết lần này bọn họ đến đây vì mục đích gì.
“Đại Lang, sao tự dưng em thấy cơ thể lạnh buốt, cảm giác như bị ai nhìn chằm chằm ấy.” Ngũ Lang nhỏ tuổi nhất ngồi xổm trong góc hang động, nhỏ giọng hỏi Đại Lang bên cạnh.
Do lén lút lẻn vào, còn lẻn đến gần khu vực đóng quân của quân đội Trung Quốc nên bọn họ không dám nhóm lửa để lộ hành tung, trong thời tiết cực lạnh như này chỉ có thể tìm hang động náu mình.
Hang càng nhỏ càng ấm, cũng dễ dàng giữ ấm hơn.
Đại Lang bị hỏi nghiêm khắc trừng Ngũ Lang, quát: “Ngày nào cũng nói câu này, bọn tôi đều bị cậu dọa đến mức chim sợ cành cong, kết quả thì sao, chẳng phải chúng ta đến đây được mười ngày rồi vẫn không xảy ra chuyện gì à?”
Hắn ta sắp bị Ngũ Lang nhát gan làm tức chết rồi.
Ngũ Lang bị quát thì xụ mặt, vẫn cố cãi lại: “Đại Lang, giờ chúng ta nán lại nơi này đâu giống trước kia, cách đó không xa có nhiều quân nhân Trung Quốc canh giữ như vậy, lỡ không cẩn thận xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Cậu mau ngậm miệng lại cho tôi.”
Nhị Lang cũng không muốn nghe Ngũ Lang buồn lo vô cớ nữa.
Ngày ngày kêu sói đến rồi, kết quả lại chẳng thấy bóng dáng con sói nào tới, bọn họ sắp bị Ngũ Lang nhạy cảm dằn vặt tới chết.
Túc lúc lẻn vào lãnh thổ Trung Quốc đến nay, cả đám chưa được nghỉ ngơi no đủ, tinh thần cũng bị Ngũ Lang sớm nắng chiều mưa dọa căng hơn dây đàn. Nếu lại tiếp tục căng thẳng, đoán chừng chưa hoàn thành nhiệm vụ đã tự sụp đổ luôn rồi.
Sao ban đầu lại tuyển người như Ngũ Lang nhỉ, đúng là cục nợ.
Một lát sau, trong hang động mờ tối vang lên tiếng nhai nuốt nhẹ nhàng.
Nếu không phải tai Vệ Lăng cực thính thì hắn đã không nghe ra được, bởi vì tiếng nhai vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức gần như hòa làm một với âm thanh của tự nhiên.
“Sao cậu lại ăn nữa thế, lương khô của chúng ta chỉ còn chút này, cậu ăn nữa thì hết sạch.” Đại Lang nhức đầu nhìn Ngũ Lang đang nằm sát mình, cái tên này thật khiến người khác nhức đầu.
Nhị Lang cũng thầm thở dài thườn thượt.
Ngũ Lang hơi tủi thân, thì thầm: “Đến giờ ăn cơm rồi mà.”
Sao đến giờ cơm lại không được ăn cơm chứ, hắn ta đói bụng, không bổ sung dinh dưỡng thật sự không có sức làm việc.
Trung Quốc cũng kỳ lạ thật.
Một nơi rộng lớn như này, không ngờ ngay cả lương thực cũng bị quản lý chặt chẽ, đừng nói là thịt, ngũ cốc gì đó cũng rất khó kiếm, tới giờ bọn họ đều dựa vào lương khô tự mang theo chống đói.
Có điều cả đám chuẩn bị không nhiều, ăn uống chừng mười ngày, số lương khô còn lại không nhiều.
Hôm nay hắn ta cũng phải chờ đến giờ này mới ăn.
Cơ thể vốn đã quen tiêu hao nhiều năng lượng của bọn họ sao có thể chịu được điều này.
"Nói đến cũng lạ, Trung Quốc nhiều rừng rậm như vậy, nhiều núi như vậy, bình thường thì phải có rất nhiều động vật mới đúng, cho dù mùa này có thể ngủ đông, nhưng nếu chúng ta cẩn thận tìm kiếm vẫn có thể tìm được, nhưng hơn mười ngày đi đoạn đường này, đừng nói là động vật, ngay cả phân chim tôi cũng không thấy."