Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 6 - Chương 6 - Không Muốn Sống Một Cách Uất Ức 3

Chương 6 - Không muốn sống một cách uất ức 3
Chương 6 - Không muốn sống một cách uất ức 3

Nhiều người sẽ làm việc nhanh hơn, sau mười mấy phút, đống củi nhà Chu Hồng Hà đã vơi đi một phần ba.

Nhìn các thôn dân giống như con kiến dọn nhà, Chu Hồng Hà nếm trúng vị rỉ sắt trong cổ họng.

Trong lúc tức giận, bà ta đã cắn răng tới bật máu.

Ngay khi trong lòng bà ta bốc lên lửa giận, mắt sắc thấy một bóng người né tránh ở cách đó không xa.

Miệng nhanh hơn não.

"Bí thư Trịnh, lúc trước người mượn vật tư nhà Thanh Man cũng không chỉ có một mình gia đình tôi, nhà cô út và chú ba, chú tư của Thanh Man cũng mượn, nếu nhà Thanh Man khó khăn như vậy, nhà tôi trả rồi, mấy nhà bọn họ cũng nên trả lại."

Chu Hồng Hà tính toán rất rõ ràng, dựa vào cái gìchỉ có nhà bọn họ chịu thiệt, lúc tốt đẹp thì mọi người cùng hưởng, lúc thua thiệt đương nhiên cũng phải cùng sẻ chia.

Thấy Chu Hồng Hà có vấn đề về trí thông minh, Tần Thanh Man vừa mừng vừa sợ.

Cô không nghĩ tới đối phương nói như thế, thậm chí còn chủ động đứng ra giúp mình đắc tội với người ta, nhìn Chu Hồng Hà còn chưa rõ nguyên do vấn đề, cô nhìn đối phương cũng thuận mắt hơn một chút.

Trịnh An Quốc cùng với những người khác cũng không nghĩ tới Chu Hồng Hà còn có thể bóc phốt.

Dù là Trịnh An Quốc giám sát mọi người làm việc hay là các thôn dân mới lấy gỗ về nhà Tần Thanh Man trở về cũng đều chuyển tầm mắt về phía nhà bên cạnh nhà Tần Lỗi.

Anh em một nhà, đất liền kề nhau, đương nhiên đều là hàng xóm.

Mấy anh em khác của nhà họ Tần đã âm thầm chú ý động tĩnh bên này từ lâu, nhìn thấy Chu Hồng Hà kéo bọn họ xuống nước, mỗi người tức giận nghiến răng ken két.

Nếu không phải kiêng kỵ bí thư đại đội, bọn họ có thể đã lao ra xé nát miệng Chu Hồng Hà rồi.

"Tần Thụ, Tần Thạch, Khương Lâm Sơn, các người cút ra đây cho tôi." Tuy rằng Trịnh An Quốc không thấy bóng người của mấy anh em nhà họ Tần, nhưng với kinh nghiệm cũng có thể đoán được mấy người này nhất định đang âm thầm nhìn trộm.

Có lòng thanh thản nhìn trộm vậy thì nhanh trả hết nợ nần đi!

Bị bí thư đại đội điểm danh, hễ là người không muốn sau này kiếm công điểm bị làm khó dễ, mấy người bị điểm tên đều không dám không ló đầu ra.

Mấy phút sau, tất cả mọi người thấy mấy người thân khác của Tần Thanh Man.

"Chú ba nợ nhà cháu 60 đồng, nhà chú tư nợ hai trăm cân bột mì, nhà chú út nợ ba con gà, một trăm trứng gà, còn có 30 đồng." Tần Thanh Man tiếp thu ký ức của nguyên chủ, đương nhiên cũng biết rõ ràng khoản nợ của mỗi nhà.

Nghe thấy lời nói của Tần Thanh Man, tất cả họ hàng người nhà họ Tần đều lộ vẻ sầu khổ.

Các thôn dân vậy xem thì khác, mọi người nhìn mấy anh em họ Tần da mặt hồng hào, nhìn lại chị em Tần Thanh Man xanh xao vàng vọt, cán cân đồng tình lập tức bị lệch, ánh mắt nhìn về phía anh em nhà họ Tần đều tràn đầy chỉ trích âm thầm.

"Ôi... Bí thư, chúng tôi thật sự không trả nổi, nếu có thể trả một lần, chúng tôi có làm thế nào cũng không kéo mãi tới bây giờ không trả."

Khương Lâm Sơn là dượng út của Tần Thanh Man, vô cùng thông minh kiếm cớ cho hành vi thiếu nợ không trả của bọn họ.

Cũng là tố khổ.

"Bây giờ nhà cháu chỉ có bốn bức tường, chăn, áo bông, củi gỗ, lương thực đều không đủ, cháu cũng không ép các chú trả hết một lần, chúng ta dựa theo giá gốc, dù là bao nhiêu, các chú cũng phải trả một chút, trả không hết thì sang năm có thể trả tiếp."

Tần Thanh Man đã sớm tính toán rõ ràng, há mồm là nói cách ra ngay.

"Tôi thấy cứ làm như thế, có thể trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu." Trịnh An quốc giải quyết dứt khoát.

Nửa giờ sau, ở nhà họ Tần, Sở Sở ngồi xổm ở trước lò lửa ấm áp, mắt sáng lên nhìn Tần Thanh Man đang dùng nước ấm rửa mặt, trong mắt đều là sùng bái.

Ngày hôm nay cậu bé đã hoàn toàn bị chị gái chinh phục.

Hôm nay nhà bọn họ không chỉ có chăn mới, áo bông mới lấy được từ nhà mấy chú, còn có rất nhiều lương thực và củi gỗ, sau ngày hôm nay, bọn họ không còn kề cận giá lạnh, cũng sẽ không chịu đói nữa!

Tần Thanh Man không quan tâm ánh mắt của Sở Sở, lúc này cô đang soi gương.

Tướng mạo dịu dàng xinh đẹp, một đôi mắt đào hoa rạng ngời rực rỡ.

Tần Thanh Man không nghĩ tới tướng mạo của nguyên chủ lại giống mình như đúc, nếu không phải cơ thể này trẻ ra vài tuổi, cô còn tưởng rằng mình xuyên thân thể vào sách.

Bình Luận (0)
Comment