“A—”
Đúng vào lúc mấy người Tần Thanh Man đi tới tường viện chuẩn bị leo tường rời đi, hai con ngỗng đang nhốt ở trong chuồng cảm nhận được sự rời đi của mấy người Tần Thanh Man, đứng lên ngạc nhiên nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Tiếng này vừa phát ra, làm cho ba người Tần Thanh Man hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh cả người.
Mọi người không thể nào ngờ tới ở dưới tình huống này con ngỗng sẽ phát ra tiếng.
Trong nháy mắt, cả ba người Tần Thanh Man ngồi ở góc tường không nhúc nhích, bởi vì bọn họ không biết có kinh động đến hai người xấu ở nhà bên cạnh hay không.
Quả thực đã kinh động rồi.
Đêm khuya yên tĩnh, bất kì âm thanh nhỏ nào cũng có thể kích động người có ý đồ xấu.
Đặc biệt Tam Lang và Tứ Lang là kiểu người dao đã dính máu, bất kì tiếng động nhỏ gì cũng đại diện cho sự nguy hiểm, cho nên bọn họ liền bắt lấy Tần Thải Vân trước, dao cũng kề lên cổ Tần Thải Vân.
Tứ Lang nhìn Tam Lang một cái.
Tam Lang lập tức móc súng ra dần biến mất khỏi phòng khách.
Đôi mắt Tần Thải Vân mở thật to, lúc này trái tim của cô ta không ngừng gia tăng nhịp đập, có thể nói cô ta lúc này vừa sợ hãi vừa kích động, dường như cô ta đã nhìn thấy Tần Thanh Man đến bầu bạn với mình.
Tứ Lang không quản Tần Thải Vân suy nghĩ gì hắn ta kéo Tần Thải Vân đứng ở sau cây cột.
Ở vị trí này tiến có thể tấn công, lùi có thể phòng thủ, là chỗ hắn ta đã sớm thấy khả quan.
Mấy người nhà Tần Lỗi bị trói chặt ném ở góc phòng khách mặt đầy sự kích động, dù bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của tên côn đồ, tên côn đồ căng thẳng, cũng nói rõ bên ngoài có chuyện.
Chẳng lẽ ai đó đã phát hiện nhà bọn họ khác thường gọi người đến cứu bọn họ rồi sao?
Tần Lỗi biết quy tắc của đồn Kháo Sơn, ông ta không hề lo lắng việc không có ai đến cứu bọn họ.
“Ngỗng ở đâu vậy?”
Tam Lang từng được huấn luyện đặc biệt, mặc dù con ngỗng ở nhà bên cạnh phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, nhưng hắn ta đã nghe thấy được tiếng kêu phát ra từ con gì, liếc nhìn đám người Tần Lỗi tay chân đã bị trói, miệng lại bị bịt kín, hắn ta trực tiếp hỏi Tần Thải Vân.
“Của nhà bên cạnh.”
Tần Thải Vân nói thật, nhất định không giấu giếm.
“Sao vẫn còn đồ sống vậy?” Tứ Lang biết lúc này nước Hoa thiếu thốn của cải, bình thường nhà nhân dân rất hiếm khi ăn tết mà vẫn nuôi ngỗng, thời tiết tuyết lớn phủ kín núi, nuôi ngỗng cũng không dễ dàng.
Tần Thải Vân đã đợi câu hỏi của Tứ Lang từ lâu, tiếp tục trả lời: “Nhà bọn họ không chỉ nuôi ngỗng, còn nuôi dê nữa.”
“Người có tiền à?” Tứ Lang bỗng nghĩ tới cái gì đó.
Nước Hoa ở những năm này hộ nào trong nhà có của cải đầy đủ thường đều là những hộ có thân phận đặc biệt, nói không chừng bọn họ có thể lợi dụng điểm này làm chút gì đó.
Vốn mấy người Tần Lỗi còn cho rằng Tần Thải Vân đang trả lời tên côn đồ đơn giản, kết quả càng nghe càng thấy lời không đúng lắm, Tần Thải Vân này hình như muốn khiến cho nhà Tần Thanh Man rơi vào địa ngục không lối thoát.
Tần Lỗi không phải người chính trực gì, nhưng từ nhỏ đã sinh sống ở đồn Kháo Sơn, các đời tổ tiên đều là người của đồn Kháo Sơn, bắt đầu từ thời cha ông, người đồn Kháo Sơn bọn họ ở trước mặt người ngoài nhất định phải bảo vệ lẫn nhau.
Ông ta đã được giáo dục tư tưởng như vậy, hai anh em Tần Kiến Minh cũng vậy.
Cho nên khi ba cha con Tần Lỗi nghe thấy Tần Thải Vân tính toán lời nói vô cùng rõ ràng như vậy liền sợ ngây người, nhìn về phía Tần Thải Vân ngọ ngoạy dữ dội.
Bọn họ tuyệt đối không thể giúp người ngoài tính kế người trong đồn!
Bằng không sau này nếu nhà bọn họ có chuyện gì, người trong đồn chắc chắn cũng sẽ không giúp bọn họ.
Tứ Lang bị sự giãy dụa của ba cha con Tần Lỗi làm phiền, con dao găm trong tay nhanh chóng bay qua.
Cùng với một luồng âm thanh cắm vào trong thịt vang lên, bụng của Tần Lỗi đã bị dao găm đâm mạnh vào.
Một nhát này không sâu lắm, nhưng cũng không nông.
Máu tươi từ bụng Tần Lỗi lập tức chảy ra, bởi vì vết thương trên bụng, máu chảy ra còn nhiều hơn so với Chu Hồng Hà ban nãy.
Sự xuất hiện của một dao này giống như đã nhấn phím dừng, con ngươi Tần Lỗi đứng im, Chu Hồng Hà và hai anh em Tần Kiến Minh cũng sợ đến mức không dám ngọ ngoạy nữa, chỉ là vô cùng sợ hãi nhìn về phía Tần Lỗi.
Bọn họ sợ Tần Lỗi cứ như vậy mà chết.
Hiện trường người nhà họ Tần chỉ có Tần Thải Vân không có phản ứng quá lớn với vết thương của Tần Lỗi, cũng không quá sợ hãi, mà rất bình tĩnh nhìn qua, tựa như cô ta đã sớm biết chuyện như vậy sẽ xảy ra.
Tứ Lang vô cùng tán thưởng Tần Thải Vân như vậy.