Tứ Lang không trả lời Tần Thanh Man, nhưng đáp lại cô là tiếng chém đứt dây thừng, Tần Thụ đã sớm chờ ở một bên, đúng lúc đỡ Tần Kiến Quân cùng Tần Thanh Man.
Quần áo của Tần Kiến Quân cũng mỏng manh, cậu ta lạnh răng va vào nhau, không nói lên lời.
Nhưng khi tay cậu ta nắm được tay Tần Thanh Man ở gần, cậu ta không nắm toàn bộ, chỉ nắm hai ngón tay của Tần Thanh Man, cậu ta đang nhắc nhở Tần Thanh Man bên trong có hai tên côn đồ.
Ngoài chuyện đó, Tần Kiến Quân còn cố nhắc nhở chuyện Tần Thải Vân phản bội.
Từ khi Tần Thải Vân ra chủ ý giết Tần Lỗi với tên lưu manh, Tần Thải Vân đã bị mọi người xa lánh, sẽ không có ai coi cô ta là người một nhà nữa.
Tần Kiến Quân ám chỉ rất khó hiểu, nếu không phải Tần Thanh Man đã đoán được tình hình nhà Tần Lỗi, cô có thể không hiểu được ám chỉ của cậu ta.
Nhưng sau khi phát hiện Tần Kiến Quân nhắc nhở mình, Tần Thanh Mạn cũng đánh giá cao Tần Kiến Quân.
Mặc dù thằng nhóc này không học giỏi, nhưng trong lòng cũng biết trái phải rõ ràng.
"Chú ba, chú tư, mau vào đưa người ra ngoài cứu chữa, chú hai đã bị mất rất nhiều máu, vết thương rất nặng, phải nhanh chóng lên." Tần Thanh Man nhắc nhở Tần Thụ, Tần Thạch, lúc này cô lại gọi Tần Lỗi hai tiếng chú hai.
Từ giây phút chú hai không phản bội đất nước, Tần Thanh Man đã nhận ra sự chính trực của người này.
"Được."
Tần Thụ đã cõng Tần Lỗi trên lưng, Tần Thạch cũng nghe lời Tần Thanh Man cõng Tần Kiến Quân lên.
"Lạch cạch…" Răng Tần Kiến Quân đập vào nhau, tay cậu ta nắm chặt tay Tần Thanh Man, cậu ta lo lắng Tần Thanh Man sẽ bị Tần Thải Vân tính kế.
"Yên tâm, chị sẽ không sao đâu." Tần Thanh Man hiểu ám chỉ của Tần Kiến Quân, cô nói một câu hai nghĩa.
Cuối cùng Tần Kiến Quân cũng buông tay ra.
Cậu ta không dám không buông tay, cũng không dám ám chỉ quá rõ ràng, bởi vì bên trong có hai đôi mắt giám sát bọn họ, ở trên không cũng có người quan sát bọn họ.
Cuối cùng hai anh em Tần Thạch cõng Tần Lỗi và Tần Kiến Quân ra khỏi sân nhà Tần Lỗi.
Vừa ra khỏi sân, Tần Lỗi và Tần Kiến Quân sắp bị đông lạnh lập tức được bọc chăn dày ấm áp, Trịnh An Quốc dặn dò Tiền Tương Dương: "Xe ngựa đã được bố trí rồi, ông nhanh chóng đưa hai người họ đến sư đoàn, sư đoàn có phòng khám bệnh, có thể cứu được người."
Thời khắc khẩn cấp, Trịnh An Quốc xin giúp đỡ từ quân đội, hơn nữa nhìn dáng vẻ Tần Lỗi và Tần Kiến Quân bị đông lạnh đến sắp tắt thở đoán chừng cũng không hỏi ra được thông tin hữu dụng, chỉ có thể cứu người trước.
"Bí thư, ông yên tâm, tôi sẽ đi ngay lập tức." Tiền Tương Dương đỡ Tần Lỗi và Tần Kiến Quân lên.
Bên đồn Kháo Sơn nguy hiểm này chỉ đành giao cho Trịnh An Quốc xử lý.
Trong sân nhà Tần Lỗi, Tứ Lang đã thả hai người, bọn họ không thể để cho Tần Thanh Man chạy thoát.
Cửa yên lặng mở ra.
Trong nhà Tần Lỗi mở đèn, mọi người bên ngoài có thể nhìn thấy bố trí bên trong, nhưng lại không thấy người đâu.
Có thể thấy được hai tên côn đồ ẩn náu rất kỹ.
Tần Thanh Man biết đây là gậy ông đập lưng ông, cô biết yêu cầu của mình đã làm cho hai tên kia nhẫn nại đến cực hạn, nếu cô không đi vào, đoán chừng bọn họ sẽ thật sự giết người.
Vì không để cho người chết, cô thông minh lựa chọn bước vào trong.
Tần Thanh Man vừa mới tiến vào, cửa lập tức đóng lại trước mặt mọi người, đồng thời Tần Thanh Man cũng bị kéo đi, có một con dao kề trên cổ cô.
Người bắt Tần Thanh Man chính là Tứ Lang.
Tần Thanh Man là con tin quan trọng, mắt Tam Lang bị thương, hơn nữa Tứ Lang nhận thấy Tần Thanh Man rất thông minh, hắn ta lo lắng Tam Lang không phải đối thủ của cô, hắn ta tự mình uy hiếp Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man đã sớm biết mình sẽ bị ép, cô bị dao kề trước cổ nhưng cô vẫn rất bình tĩnh.
"Cô là người phụ nữ tỉnh táo nhất tôi biết."
Tứ Lang thật tâm tán thưởng Tần Thanh Man, cho dù Tần Thải Vân cũng đủ thông minh, khi khi bị bắt cóc, cô ta cũng sợ tới mức biến sắc, chỉ có Tần Thanh Man là khác, không chỉ có thể uy hiếp ngược lại bọn họ, thậm chí đối mặt với vũ khí sắc bén vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Cho dù là Tứ Lang hay là Tam Lang nhìn thấy Tần Thanh Man như vậy, bọn họ đều cực kỳ không hài lòng.
Bọn họ luôn có cảm giác mình bị Tần Thanh Man nắm giữ trong lòng bàn tay.
Tam Lang nhớ lai mình bị tấn công, con mắt duy nhất còn lại nổi lên sát ý, hắn ta giơ tay lên định phát hủy sự bình tĩnh trên mặt Tần Thanh Man, hắn ta cũng không tin, người phụ nữ này đối mặt với lưu manh mà lại không hề sợ hãi.
"Dám đụng đến một sợi tóc của tôi, tôi sẽ bảo người đàn ông của tôi giết chết hai người."
Tần Thanh Man liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ý định của Tam Lang, cô thẳng thắn thốt ra những lời uy hiếp.
Đồng thời cô cũng biết sói con lợi hại thế nào, chỉ một cái móng vuốt vậy mà lại có thể phá hủy một bên mắt của tên côn đồ.