Vệ Lăng là người đầu tiên lao tới bên cạnh Tần Thanh Man.
Hắn không có đỡ Tần Thanh Man đang bị ngã trên mặt đất, mà đi kiểm tra hơi thở của hai tên bắt cóc trước.
Trúng đạn ở ngay giữa trán, qua vài giây ngắn ngủi đã hoàn toàn tử vong.
Chỉ có Tần Thải Vân còn sống.
Tần Thải Vân trúng viên đạn do Tứ Lang bắn trúng, lúc này cô ta đang sửng sờ ôm lấy vị trí trái tim, cô ta cảm thấy hơi đau lại cảm thấy hơi lạnh, ánh đèn xung quanh trong mắt cô ta giờ đây giống như sao Kim lập lòe.
"Tần Thải Vân."
Tần Thanh Man nhanh chóng gỡ bỏ miếng vải buộc ở miệng đi đến đỡ Tần Thải Vân dậy.
Lúc nảy Tần Thải Vân là người ở gần Tần Thanh Man, đương nhiên cô biết Tần Thải Vân ở thời điểm quan trọng nhất đã lựa chọn điều gì, cho nên khi cô vừa mới bò dậy đã không chọn an ủi sói con mà chạy tới đỡ Tần Thải Vân lên.
"Em… Em không có phản bội quốc gia."
Miệng Tần Thải Vân phun ra máu tươi, ánh mắt cũng mở rất to, cô ta cố gắng nhìn Tần Thanh Man, tuy rằng đã cố gắng mở to mắt lắm rồi nhưng bóng người ở trước mặt càng lúc càng mờ đi.
Tần Thanh Man thấy rõ vết thương của Tần Thải Vân, cô lấy tay đặt lên vết thương, kiên định nói: "Tần Thải Vân, em không có phản bội quốc gia, cô là phụ nữ của đồn Kháo Sơn chúng ta."
Đúng là trước kia Tần Thải Vân đã đưa ra rất nhiều quyết định sai lầm, muốn giết hại cha mẹ ruột và anh em của mình, nhưng cuối cùng cô ta lại chọn cứu Tần Thanh Man.
Ở thời khắc quan trọng nhất lúc Tam Lang chĩa súng vào Tần Thanh Man.
Mặc dù cô ta không đá Tam Lang một cái thì Tần Thanh Man cũng sẽ không bị thương, nhưng Tần Thải Vân vẫn lựa chọn làm như thế.
Nghiêm túc mà nói, Tần Thải Vân cũng không thực sự phản bội quốc gia.
Cuối cùng cô ta cũng biết quay đầu là bờ.
"Tần Thanh Man, chị không thể xem thường em." Tay Tần Thải Vân run rẩy nắm lấy tay của Tần Thanh Man, miệng cô ta chảy ra rất nhiều máu.
Máu rất nóng, ấm áp như bàn tay Tần Thanh Man vậy.
"Tần Thải Vân, từ hôm nay trở đi chị sẽ không xem thường em nữa." Tần Thanh Man không biết cuối cùng Tần Thải Vân lựa chọn như thế là vì cô ta đoán trước được không thể trốn thoát, không muốn mang theo tội phản bội quốc gia ở bên người hay thực sự đã biết lạc đường mà quay đầu.
Người cũng sắp chết rồi, cô không cần phải khiến người đó ấm ức nữa.
Tần Thải Vân nghe rõ lời nói của Tần Thanh Man, cô ta cảm thấy đây là giọng nói nghe hay nhất trên đời.
Cô ta không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa rồi, ngược lại cảm thấy rất ấm áp, vô cùng ấm áp.
"Tần Thanh Man." Ánh mắt Tần Thải Vân nhìn lên bầu trời đêm.
Bọn họ giằng co từ lúc đêm khuya mà lúc này trời đã hừng sáng.
"Chị ở đây." Tần Thanh Man không biết Tần Thải Vân có gì muốn trăng trối hay không, nhưng cô chân thành cầm lấy tay của Tần Thải Vân, cố gắng dùng hơi ấm của bản thân ủ ấm cho đối phương.
"Tần Thanh Man, sau khi em chết chị sẽ làm lễ truy điệu cho em sao?" Tần Thải Vân biết rõ mình sắp không chịu được nữa rồi.
"Sẽ." Tần Thanh Man biết Tần Thải Vân lo lắng điều gì.
Trước đây Tần Thải Vân đối với Tần Lỗi ra sao, bọn ta đều thấy hết, cũng biết cả nhà Tần Lỗi hận Tần Thải Vân thấu xương, lúc này Tần Thải Vân đang tự hỏi liệu rằng sau khi cô ta chết đi không ai nhặt xác cô ta không.
"Hy vọng kiếp sau em có thể sinh hoạt ở một nơi nam nữ có thể bình đẳng với nhau, không còn trọng nam khinh nữ nữa, các cô gái sẽ không bị áp bức, cha mẹ sẽ đối xử công bằng với con trai con gái, cuộc sống như thế nhất định sẽ đẹp biết bao."
Sau khi Tần Thải Vân nói xong câu đó thì hai mắt đã nhắm lại.
Khi cô ta nhắm mắt lại hơi thở cũng dần không còn nữa.
Giây phút này tâm trạng của Tần Thanh Man rất phức tạp, cô phát hiện bản thân mình không thể hiểu được người như Tần Thải Vân, nói trắng ra có đôi lúc cô ta rất ác độc, ác độc đến cực điểm, nhưng cuối cùng cô ta lại không thật sự phản bội quốc gia.
Cô không biết có phải lời nói lúc trước của mình đã thức tỉnh Tần Thải Vân hay không.
Cuối cùng điều gì đã khiến cho Tần Thải Vân đưa ra quyết định chính xác.
Lúc này xung quanh Tần Thanh Man có rất nhiều thanh âm, có người đang được cứu chữa, có người bị bắt, nhưng những âm thanh đó đều tự động rời xa cô, trong mắt cô chỉ có hơi thở Tần Thải Vân đã tắt.
Tần Thanh Man lấy ra khăn tay, lau đi vết máu ở trên mặt cho Tần Thải Vân.
Đồng thời nhẹ nhàng nói một câu: "Nhất định kiếp sau em sẽ đầu thai ở nơi tốt, nhất định có thể sống trong thế giới mà em hy vọng." Bởi vì cô đến từ thế giới đó.
Chỉ cần bản thân tự lập, có bản lĩnh, đúng thật là đời sau đối với người phụ nữ càng khoan dung hơn.