Tống thiếu tướng cầm đến phần ghi chép về Tần Thanh Man, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Từ những ghi chép này, ông ta có thể nhìn ra rốt cuộc tình huống lúc đó ở đồn Kháo Sơn khẩn cấp và nguy hiểm như thế nào, nếu lúc đó đồng chí Tần Thanh Man không ra mặt, hậu quả hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng Tống thiếu tướng đã sớm biết chuyên môn huấn luyện đặc vụ địch đến cùng có bao nhiêu tàn khốc.
"Trước tiên bọn họ muốn thiêu hủy tòa nhà, thậm chí tôi còn nghĩ bọn họ không chỉ muốn thiêu hủy một tòa nhà mà là cả đồn Kháo Sơn. Nếu như lúc đó đồng chí Tần Thanh Man không dũng cảm đứng ra, chúng ta nhất định không chỉ đối mặt với chuyện mất đi một sinh mạng mà có thể phải mất đi tính mạng của nhiều người dân, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra."
Vẻ mặt Tống thiếu tướng vô cùng nghiêm túc.
Vẻ mặt Vương Thừa Bình cũng không tốt lắm, sau khi ông ấy đọc xong các ghi chép cũng tức giận không kém.
"Đám người này một chút nhân tính cũng không có, nếu như đồn Kháo Sơn thật sự bị đốt, không chỉ có sư đoàn XXX của chúng ta gặp khó khăn mà ngay cả quân phân khu và quân khu cũng sẽ bị cấp trên phê bình."
"Đúng vậy, dân số đồn Kháo Sơn không hề ít, mặc dù có dân quân, có vài vũ khí nhưng sức chiến đấu tuyệt đối không thể nào so với đặc vụ địch được đặc biệt huấn luyện, may mắn mà Vệ Lăng ngăn cản kịp thời."
Lúc này Tống thiếu tướng mới cảm thấy vui mừng.
Nếu lần này đồn Kháo Sơn chết người theo quy mô lớn hoặc toàn bộ đồn bị đốt cháy, nhất định là chuyện lớn kinh động cả nước, chuyện lớn như vậy nhất định phải có người gánh vác trách nhiệm, mà ông ta đến đây với tư cách là thủ trưởng quân khu phương Bắc phải xử lý tốt vấn đề đặc vụ địch, nhất định ông ta sẽ trở thành người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.
Nghĩ đến vấn đề này, trên trán Tống thiếu tướng toát mồ hôi lạnh, lập tức tỏ thái độ: "Chúng ta nhất định phải khen thưởng nữ đồng chí Tần Thanh Man này, không chỉ sư đoàn muốn khen thưởng, quân khu cũng sẽ khen thưởng, cô ấy đúng là anh dũng, xứng đáng cho nhiều người học tập."
Nghe vậy vẻ mặt Vương Thừa Bình cùng mấy người Đỗ Hoành Nghị khó hiểu nhìn Tống thiếu tướng.
Tống thiếu tướng: ... Ông ta không nói gì sai chứ, thời khắc nguy hiểm vị đồng chí Tần Thanh Man này dũng cảm đứng ra, không để ý đến an nguy của bản thân giải cứu con tin đây là lòng tốt vô biên, xứng đáng cho tất cả mọi người học tập.
"Làm sao, mọi người cảm thấy không ổn sao?" Tống thiếu tướng thực sự không hiểu được ánh mắt của mấy người Vương Thừa Bình, nói xong lại bổ sung một câu: "Đúng rồi, vị đồng chí Tần Thanh Man là vợ của đồng chí nào trong sư đoàn?"
Trong ghi chép của Tần Thanh Man chưa từng xuất hiện tên của Vệ Lăng, mọi thứ đều dùng những quân hàm trong sư đoàn để thay thế cho nên Tống thiếu tướng thật sự không biết Tần Thanh Man là vợ của ai, do đó mới bị mấy người Vương Thừa Bình nhìn như vậy.
"Đồng chí Tần Thanh Man là vợ của Vệ Lăng."
Vương Thừa Bình có lòng tốt giải thích một câu, mà đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước ông ấy che chở cho Vệ Lăng.
Vệ Lăng làm như vậy không tính là vi phạm kỷ luật chiến trường.
Nếu Vệ Lăng không quen thuộc với đồn Kháo Sơn, sẽ bố trí xạ thủ tấn công trước tiên, thắng lợi thật sự khó mà nói.
Thắng lợi lần này của đồn Kháo Sơn là nhờ sự phối hợp ăn ý của rất nhiều phương diện.
Đương nhiên, Tần Thanh Man có vị trí cực kỳ trọng yếu trong thành công này, từ trong ghi chép của Tần Thanh Man có thể thấy được Tần Thanh Man đã bỏ ra bao nhiêu công sức để chiến đấu với tên côn đồ, cô không chỉ nhạy bén bắt được tên côn đồ cao mét bảy mà còn có thể ôm chặt người tên côn đồ, có thể nói từ việc Tần Thanh Man chủ động trở thành con tin, tất cả hành động của mấy tên côn đồ đã sớm nằm trong sự khống chế Tần Thanh Man.
"Thì ra là như vậy!"
Tống thiếu tướng nghe được Vương Thừa Bình giải thích, rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao lúc đó Vệ Lăng phải tạm thời thay đổi chiến lược đối với những phần tử đặc biệt của địch.
Tại sao lại muốn nhanh chóng bắt người, tại sao phải vội vàng chạy tới đồn Kháo Sơn.
Tất cả cũng chỉ bởi vì đồn Kháo Sơn có người mà Vệ Lăng để ý.
Vệ Lăng thấy tâm tình của Tống thiếu tướng không tệ, nghiêm túc nhìn chính ủy Trương, sau đó mới quay sang Tống thiếu tướng nói: "Đồng chí thủ trưởng, tôi muốn đề nghị sư đoàn XXX lập tức thành lập khu gia đình."
Vốn dĩ khu gia đình của sư đoàn đã được quân phân khu duyệt từ lâu, sư đoàn cũng dự định đầu xuân khi đất đông tan bớt sẽ xây nhưng Vệ Lăng vẫn uổng công vô ích nhắc lại chuyện này.
Vương Thừa Bình và chính ủy Trương cũng hiểu ý của Vệ Lăng, hai người nhìn về phía Tống thiếu tướng, không nói gì.
Tống thiếu tướng kinh ngạc hỏi: "Không phải đã duyệt cho mấy người xây khu gia đình rồi sao?"