Triệu Xuân Tịnh là người sinh ra Triệu Thiên Thành, cũng là người hiểu rõ Triệu Thiên Thành nhất, chỉ cần treo củ cà rốt trước mặt sẽ có thể khiến Triệu Thiên Thành ngoan ngoãn nghe lời.
Cao Diệp Phương thật sự tức đến suýt ho ra máu.
Cô ta bỗng có cảm giác bản thân đang đối diện với con cọp mẹ ở Thủ đô, lúc trước, nếu không phải cô ta đi nhầm một nước cờ thì cũng sẽ không bị người khác hãm hại, phải tới chỗ này công tác. Bởi khi đến đây rồi, cô ta mới biết muốn trở về Thủ đô khó khăn tới cỡ nào.
Cao Diệp Phương suy xét đề nghị của Triệu Xuân Tịnh.
Cô ta đang so sánh lợi và hại.
Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn từ bỏ hai lựa chọn mà Triệu Xuân Tịnh đưa ra.
Đổi một địa điểm khác để về nông thôn thì làm được gì. Ở lại đây thì cô ta có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của Hoàng Uyển Thanh ở nông trường để bảo vệ chính mình, nếu chuyển tới một nơi không có Hoàng Uyển Thanh, lỡ gặp phải chuyện càng buồn nôn hơn thì lúc đó mới đúng thật là kêu trời trời không thấu; còn suất học đại học của công nông binh sinh viên.
Cô ta vốn dĩ là sinh viên ở Thủ đô, hơn nữa còn là sinh viên sắp tốt nghiệp.
Tới cả sinh viên chân chính cũng bị bắt về nông thôn, bắt tới đây thì dù có lấy được suất học đại học của công nông binh sinh viên thì có ích lợi gì đâu, thứ đó chẳng nói lên quyền lợi gì cả, chỉ cần nửa phút là người ta có thể tìm đại một lý do nào đó để đẩy về nông thôn tiếp rồi.
Vì vậy, Cao Diệp Phương cương quyết lắc đầu với Triệu Xuân Tịnh.
Và không chỉ lắc đầu mà cô ta còn thẳng thừng xoay người bỏ đi.
Không sao, hôm nay nhà họ Chu không chấp nhận cô ta cũng không thành vấn đề, cô ta có rất nhiều cách để thông đồng được với Triệu Thiên Thành, đến lúc đó lỡ mà có bầu thì càng không sợ nhà họ Chu không chấp nhận, bởi cô ta có thể làm rùm beng chuyện giữa mình và Triệu Thiên Thành lên trước mặt mọi người.
“Đồng chí, rốt cuộc cô muốn thế nào đây, thử nói yêu cầu của mình xem nào?”
Lần đầu tiên Chu Kinh Quốc mở miệng đã đập nát giấc mộng của Cao Diệp Phương: “Thiên Thành nhà tôi không thể nào cưới cô được đâu, mặc kệ hai người có cùng chung chăn gối hay không thì cũng không được.”
Cao Diệp Phương nhìn thẳng vào mắt Chu Kinh Quốc, nghiêm túc hỏi: “Tại sao?”
Dù sao cũng phải cho cô ta một lý do hợp lý.
“Cô gái à, tôi cũng không giấu gì cô nữa, Thiên Thành nhà chúng tôi đã đính hôn rồi, đàng gái là người trên huyện thành, hôn sự là do chính tay ông ngoại Thiên Thành dàn xếp, ông ngoại Thiên Thành là lãnh đạo của Ủy ban cách mạng cấp huyện đấy.” Chu Kinh Quốc gần như nói toẹt hết ra.
Cũng là để Cao Diệp Phương suy nghĩ cho kỹ.
Chỉ cần người nhà bọn họ không đồng ý, họ có vô số cách dạy dỗ Cao Diệp Phương, đôi khi không nhất thiết phải bắt được lỗi sai của cô ta.
Cao Diệp Phương im lặng.
Đều là người thông minh, đương nhiên cô ta đã nghe hiểu lời cảnh cáo của Chu Kinh Quốc.
Đơn giản là người ta đã cho cô ta ưu đãi, cũng chừa lại đường lui rồi, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đến lúc đó nếu gây ảnh hưởng tới Triệu Thiên Thành thật thì dù là nhà họ Chu hay nhà họ Triệu cũng sẽ không buông tha cho Cao Diệp Phương đâu.
“Đồng chí, cô cân nhắc kỹ càng chút đi, nếu cô nhìn trúng người khác thì bọn tôi cũng có thể giúp cô một tay. Tôi nghe nói cô còn có một người chồng sắp cưới ở sư đoàn XXX, thay vì gả cho một người không có tình cảm với mình như Thiên Thành, tôi cảm thấy người chồng sắp cưới kia của cô phù hợp hơn nhiều.
Chu Kinh Quốc nói.
Đồng thời, ông ta cũng có đủ lòng tin chỉ cần mình lên tiếng cảnh cáo những người trong nông trường, họ chắc chắn sẽ không có gan đồn thổi chuyện của Cao Diệp Phương và Triệu Thiên Thành ra ngoài, vì đâu phải những người đó không biết sự lợi hại của Ủy ban cách mạng cấp huyện.
Nhưng ông ta đã hoàn toàn quên mất một người.
Có lẽ người trong nông trường rất sợ Chu Kinh Quốc, nhưng nếu hỏi có ai là ngoại lệ không thì đó chính là Trịnh Mỹ Cầm.
Cũng không phải Trịnh Mỹ Cầm không sợ Chu Kinh Quốc mà cô ấy đã hứa với Tần Thanh Man sẽ chăm sóc tốt cho Hoàng Uyển Thanh. Rõ ràng sự việc lần này có liên quan một chút đến Hoàng Uyển Thanh nên đương nhiên cô ấy phải báo cáo lại với Tần Thanh Man.
Đồng thời, Trịnh Mỹ Cầm cũng tin gia thế của chồng Tần Thanh Man lợi hại hơn Chu Kinh Quốc nhiều.