Trịnh Mỹ Cầm vừa nghe thấy hai chị em Tần Thanh Man muốn đến nông trường xử lý đồ đạc của Hoàng Uyển Thanh lập tức trợn mắt, bỏ... bỏ hết?"
Cô ấy đã từng nhìn thấy đồ đạc của Hoàng Uyển Thanh, chất lượng đều khá tốt.
Nghe nói chỉ có ở thủ đô mới mua được những thứ đó.
Thấy vẻ mặt Trịnh Mỹ Cầm như vậy, Tần Thanh Man biết trong lòng Trịnh Mỹ Cầm đã nảy ra ý tưởng, cô suy nghĩ vài giây rồi nhìn liếc nhìn về phía Hoàng Uyển Thanh và nói: "Chị Mỹ Cầm, em biết nhà chị chỉ có một mình anh Bao ra ngoài làm việc để nuôi gia đình, trong nhà lại có nhiều người già và trẻ em. Thế nên nếu chị không chê mấy bộ quần áo đó của Uyển Thanh thì cứ mang về dùng."
Vậy thì hôm nay cô và Hoàng Uyển Thanh không cần phải đến nông trường.
Bọn họ chỉ cần đưa chìa khoá phòng ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh cho cô ấy là được.
"Tặng hết cho chị thật sao?" Trịnh Mỹ Cầm kích động đứng bật dậy từ trên giường đất, mấy đứa nhỏ đang đùa giỡn cũng tò mò nhìn sang.
"Không có chuyện của các con, tự chơi với nhau đi."
Trịnh Mỹ Cầm nhỏ giọng quát mấy đứa nhỏ rồi nhìn về phía Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh.
Đồ đạc thuộc quyền sở hữu của Hoàng Uyển Thanh nên cô ấy phải gật đầu đồng ý mới được.
Hoàng Uyển Thanh ngại ngùng nhìn Trịnh Mỹ Cầm và giải thích: "Chị Mỹ Cầm, em ghét xui xẻo nên mới không muốn sử dụng đống quần áo và đồ dùng sinh hoạt đó, chị cũng biết mà, hai người kia ở trong ký túc xá..."
Cô ấy đỏ mặt, không nói tiếp được nữa.
"Uyển Thanh, chị không chê đâu, đồ đạc được cất kỹ trong vali mà vali cũng bị khoá, không bị dính mấy thứ dơ bẩn. Em phải suy nghĩ kỹ, đồ của em tốt như vậy, em nỡ lòng vứt bỏ sao?" Ngược lại lần này đổi thành Trịnh Mỹ Cầm khuyên Hoàng Uyển Thanh.
Nếu Hoàng Uyển Thanh cho cô ấy tất cả đồ đạc, tất nhiên người được lợi là Trịnh Mỹ Cầm, chẳng qua cô ấy sợ Hoàng Uyển Thanh sẽ hối hận.
"Chị Mỹ Cầm, em không muốn nhìn vật nhớ người." Hoàng Uyển Thanh dùng một câu thành ngữ để bày tỏ sự châm biếm của mình.
"Ý em là gì?" Trình độ văn hóa của Trịnh Mỹ Cầm không cao, tất nhiên sẽ không hiểu được suy nghĩ chân chính của cô ấy nên lập tức nhìn về phía Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man mỉm cười rồi giải thích: "Chị Mỹ Cầm, ý của Uyển Thanh là mỗi lần cô ấy nhìn thấy số đồ đạc kia thì sẽ nhớ lại chuyện ghê tởm đã xảy ra trong căn phòng ký túc xá đó, cô ấy thật sự không muốn nhớ đến nó."
"Vậy... vậy tất cả đồ đạc đều tặng cho chị à?"
Trịnh Mỹ Cầm cực kỳ cảm động.
Nhà cô ấy hơi đông con, vả lại Bao Thắng Lợi cũng còn masy người anh em nữa, mà mấy người anh em này cũng sinh nhiều con. Nếu gộp chung lại thì thế hệ tiếp theo có khoảng mười bảy, mười tám đứa nhỏ. Vì có nhiều trẻ con như vậy nên quần áo trong nhà đúng là không đủ mặc.
Mặc dù tiền lương hằng tháng của Bao Thắng Lợi khá nhiều nhưng gia đình vừa có người già vừa có trẻ nhỏ, thỉnh thoảng còn phải tiếp tế cho mấy người anh em một ít. Bởi vậy, cuộc sống hằng ngày của gia đình họ thật sự không tốt lắm, đừng nói lạ quần áo mới, chỉ cần bọn nhỏ có đủ quần áo để mặc là tốt lắm rồi.
Hơn nữa, quần áo của Hoàng Uyển Thanh vừa sạch sẽ lại lành lặn, chẳng qua là số quần áo này ở chung trong phòng với hai kẻ dơ bẩn Triệu Thiên Thành một đêm mà thôi. Đối với Trịnh Mỹ Cầm, chuyện này không đáng là gì, không cần phải kiêng kỵ.
"Chị Mỹ Cầm, cho chị chìa khóa phòng ký túc xá của em này, chị tự thu dọn nhé. Tất cả đồ đạc bên trong em đều không cần nữa, cái gì lấy được thì chị cứ lấy đi nhé!" Hoàng Uyển Thanh thẳng thắn đưa chìa khoá cửa phòng ký túc xá cho Trịnh Mỹ Cầm.
Đây là thái độ của cô ấy.
Hoàng Uyển Thanh đã tiếp xúc với người dân trong đồn Kháo Sơn nên cô ấy hiểu rõ bản thân hải làm gì để hoà hợp với những con người chất phác này .
"Cái này..."
Lúc cầm chìa khóa mà Hoàng Uyển Thanh cho, Trịnh Mỹ Cầm thở hổn hển, khuôn mặt ửng đỏ.
Bởi vì cô ấy đang phấn khích.
"Chị Mỹ Cầm, chị muốn lấy cái nào thì lấy, không thích thì vứt giúp cô ấy. Còn căn phòng ký túc xá kia, ngày mai Uyển Thanh đi làm sẽ tìm bộ phận phụ trách của nông trường trả lại, cũng xem như giảm bớt gánh nặng cho nông trường."
Thấy Trịnh Mỹ Cầm hơi ngại nên Tần Thanh Man lên tiếng khuyên nhủ.
"Vậy... chị sẽ lấy."
Món hời bất ngờ làm Trịnh Mỹ Cầm cảm thấy hơi choáng váng, vui quá đi!
"Chị Mỹ Cầm, khoảng thời gian này chị đã chăm sóc cho Uyển Thanh mà, vốn dĩ số đồ đạc này là do cô ấy không cần nữa, chị không chê bai mà đồng ý lấy là tốt rồi, Uyển Thanh cũng đỡ tốn công tự xử lý."
Tần Thanh Man nói chuyện rất dễ nghe, làm Trịnh Mỹ Cầm cảm thấy được tôn trọng.