"Em biết rồi chị dâu, em đi rửa tay đây." Hoàng Uyển Thanh đáp lại một câu rồi chạy vào nhà rửa tay.
Mặc dù cô ấy lớn tuổi hơn Tần Thanh Man, nhưng khi ở bên cạnh cô, Hoàng Uyển Thanh lúc nào cũng vui vẻ như một cô bé.
Có lúc thì cô ấy gọi Tần Thanh Man là chị chị, có lúc lại gọi là Thanh Man.
Đối với Tần Thanh Man, cô ấy thích gọi thế nào cũng được, dù sao cả hai đều là cô.
"Chị, hai người về rồi à?" Sở Sở nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn lại, sói con cũng không thèm chơi đùa nữa mà chạy ùa về phía Tần Thanh Man.
Gần đây nó rất bám Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man không cúi người ôm sói con mà dùng mũi chân chơi đùa với nó, vài giây sau cô mới trả lời: "Sở Sở, sau này Uyển Thanh sẽ sống ở nhà chúng ta, mỗi ngày cô ấy cũng sẽ đi làm vào sáng sớm và trở về vào buổi chiều giống như A Lăng."
"Tốt quá!"
Sở Sở vui vẻ reo lên.
Trong nhà họ chỉ có hai chị em cậu và Tần Thanh Man, vì vậy Sở Sở rất thích trong nhà có nhiều người. Vả lại Hoàng Uyển Thanh còn đối xử rất tốt với cậu, tuy rằng cậu không xếp Hoàng Uyển Thanh ở vị trí số một trong lòng nhưng sau một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với cô ấy, cậu thật sự rất thích Hoàng Uyển Thanh.
Quản trọng là Hoàng Uyển Thanh không hề kiêu ngạo, cũng không giả vờ giả vịt mà chung sống với họ như người một nhà.
"Chị có phải hôm nay chị Uyển Thanh không cần tới nông trường không?" Sở Sở nhớ rõ Tần Thanh Man từng nói trưa nay Hoàng Uyển Thanh phải quay lại nông trường làm việc.
"Ừ, không đi. Sau này mỗi buổi sáng cô ấy sẽ đi làm, buổi chiều thì về nhà."
Tần Thanh Man nghiêng người nhìn thùng sữa, lượng sữa bên trong đã đầy khoảng nửa thùng, Sở Sở chỉ cần vắt thêm lát nữa là sẽ đầy. Cô định dùng sữa này làm bánh quy, bởi vì thời tiết hiện tại có thể bảo quản được bánh quy.
"Có phải sau này chị Uyển Thanh sẽ ngủ chung trên giường đất với em không ạ?" Sở Sở còn biết lo nghịch này kia nữa chứ.
"Đúng vậy, sau này chị sẽ ngủ chung giường với em, em có hoàn nghên không?"
Hoàng Uyển Thanh rửa tay xong thì bước tới tiếp nhận công việc vắt sữa trong tay Sở Sở, cô ấy còn cố y trêu ghẹo cậu một câu.
"Em vô cùng hoan nghênh chị Uyển Thanh."
Sở Sở không hề mắc bẫy của Hoàng Uyển Thanh mà vòn vui vẻ ôm đối phương.
Từ lần trước khi hai người và Tần Thanh Man gặp nguy hiểm, trong lúc chạy trốn cùng nhau, hai người đã trở nên thân thiết.
"Chị đi nhào bột mì để lát nữa làm bánh quy sữa dê."
Thấy Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở phối hợp khá tốt nên Tần Thanh Man để lại câu này rồi đi vào phòng khách.
Đến lúc chuẩn bị cơm trưa rồi.
Hôm nay cả gia đình bọn họ đều thức dậy đúng giờ như ngày thường, so với những gia đình khác trong đồn, bọn họ ăn sáng sớm hơn mọi người mấy giờ đồng hồ. Bây giờ sắp đến buổi trưa, bữa sáng đã tiêu hoá hết nên phải ăn trưa.
Nhà Tần Thanh Man không ăn cơm trưa lúc mười hai giờ, mà họ sẽ ăn hơi muộn một chút, khoảng mười hai giờ rưỡi mới bắt đầu ăn.
Lúc cả nhà bọn họ đang ăn cơm, cả gia đình Trịnh Mỹ Cầm đã ăn cơm ở nhà mẹ đẻ xong và quay về nông trường.
Mùa này trời mau tối, bọn họ phải về sớm một chút để dọn đồ trong phòng ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh.
Ban đầu Bao Thắng Lợi không muốn về sớm như vậy, anh ấy muốn ở lại nhâm nhí với anh trai cả của vợ một lát.
Kết quả Trịnh Mỹ Cầm vừa thì thầm bên tai anh ấy vài câu, cơn thể rượu của Bao Thắng Lợi lập tức biến mất, cả nhà nhanh chóng ăn cho xong bữa cơm rồi rời khỏi nhà thím Quế Anh.
Hành động của bọn họ làm cho anh cả và chị dâu của Trịnh Mỹ Cầm nghĩ rằng nhà mình tiếp đón không tốt nên cô em chồng tức giận.
Thím Quế Anh biết rõ tình hình, nhưng chuyện này không tiện nói với con trai và con dâu. Vì vậy thím ấy đành nói: "Trời sắp tối rồi, Thắng Lợi lại uống rượu nên phải lái xe chậm một chút, bọn nó về sớm sẽ an toàn hơn."
"Cũng phải."
Chị dâu của Trịnh Mỹ Cầm biết mẹ chồng nói dối, nhưng chỉ cần gia đình cô em chồng không trách cô ấy tiếp đón không chu đáo là được, cô ấy cũng không muốn làm rõ mọi chuyện, dù sao bữa cơm hôm nay cô ấy nấu cũng không tệ.
Trịnh Mỹ Cầm bảo Bao Thắng Lợi mau lái xe máy kéo về nông trường, bọn họ đi được nửa đường thì gặp một chiếc ô tô con.