Tần Thanh Man đứng dậy, Vệ Lăng cũng không ngủ nữa, hắn cũng đứng dậy.
Trong phòng vợ chồng họ có bếp lò, còn có một bộ đồ rửa mặt. Hai người cũng không ra ngoài vệ sinh trong phòng lớn, vì vậy tắm rửa trong phòng mình. Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì mở cửa đi ra khỏi nhà Tây.
“Thanh Man, anh Vệ.”
Lúc này, Hoàng Uyển Thanh cũng thu dọn đồ đạc xong, cô đã chuẩn bị đủ đồ đang đứng ở cửa nhà chính.
Còn chưa đến sáu giờ rưỡi, trời vừa mới hửng sáng, mặc dù nhiệt độ lúc này cao hơn đêm khuya một chút, nhưng vẫn rất lạnh, phải trang bị đầy đủ kẻo lạnh.
Hoàng Uyển Thanh đã đội mũ, bịt tai, quàng cổ và đeo găng tay.
Vừa nhìn là biết có thể lập tức đi ra ngoài, không ngờ vợ chồng Tần Thanh Man đột nhiên xuất hiện, Hoàng Vãn Thanh chỉ sững sờ một giây rồi vội vàng chào hỏi.
“Uyển Thanh, chị tới tiễn em.”
Tần Thanh Man cầm khăn quàng của mình đặt trên kệ áo.
Về phần Vệ Lăng, hắn không định ra cửa, mà đốt lò lửa trong đại sảnh. Thời gian này, đoán chừng Sở Sở cũng sắp dậy tập thể dục, vì Hoàng Uyển Thanh sống ở Đông viện với Sở Sở, cho nên hắn vẫn chưa vào Đông viện nữa.
Mỗi ngày đều chờ Sở Sở tự mình thức dậy.
“Thanh Man, không cần tiễn, em tự mình đi, em biết đường mà.” Hoàng Uyển Thanh vừa nghe Tần Thanh Man nói muốn tiễn mình ra ngoài, lập tức vừa mừng vừa lo mà từ chối, cô ấy cảm thấy thật sự không cần thiết.
Trời lạnh như vậy, một người đã đủ lạnh, tại sao cả hai phải chịu đựng như vậy.
“Đừng nói nhảm, nhanh lên lấy đồ xong đi, rồi chúng ta ra ngoài, đừng để đến lúc mọi người chờ một mình em.” Tần Thanh Man không cháp nhận sự can ngăn của Hoàng Uyển Thanh, hơn nữa cô cũng không có ý đưa mỗi ngày, chỉ đưa hôm nay mà thôi.
“Ừm.”
Miệng Hoàng Uyển Thanh thì muốn ngăn cản Tần Thanh Man đưa mình đi, nhưng khi Tần Thanh Man thật sự đi tới, trong lòng cô vẫn vô cùng vui vẻ, ngay cả trên mặt cũng có một nụ cười vô thức.
“Em đã cầm hộp cơm chưa? Còn nước nữa?”
Tần Thanh Man nhắc nhở Hoàng Uyển Thanh.
“Tạm thời không cần cầm bình nước, em cầm cơm trưa, khi nào em khát uống canh từ hộp cơm trưa cũng vậy.” Hoàng Uyển Thanh kiểm tra lại bên trong túi một lần nữa theo chỉ dẫn của Tần Thanh Man.
Cô không phải là không muốn cầm bình nước, nhưng hôm đó đã bỏ lại trong ký túc xá rồi.
Cô không muốn bất cứ thứ gì trong ký túc xá đó nữa, đoán chừng bình nước cũng bị Trịnh Mỹ Cầm lấy đi, hôm nay cô thuận đường đi hợp tác xã Cung Tiêu mua một bình là được.
Tần Thanh Man đoán được chuyện gì, cô cũng không làm phiền, thấy Hoàng Uyển Thanh kiểm tra xong, thì mở cửa đi ra ngoài.
Nán lại một lúc, trời đã sáng lên rất nhiều, có thể nhìn thấy rõ mặt đường.
Màn sương như một đám mây trôi đọng lại xung quanh toàn bộ ngôi làng, khiến nó trông đẹp như một vùng đất thần tiên, lúc này rất ít người trong thôn đã thức dậy, chỉ có một vài ống khói rải rác tỏa ra khói trắng.
Nhưng mấy ngôi nhà tỏa khói trắng này lại thoảng mùi khói lửa nhân gian.
“Thật đẹp.”
Hoàng Uyển Thanh một lần nữa ngạc nhiên trước vẻ đẹp của đồn Kháo Sơn.
“Uyển Thanh, nếu thật sự em không muốn chia tay thôn, thì dứt khoát tìm một người kết hôn sinh con ở đồn Kháo Sơn đi.” Tần Thanh Man vừa đi cùng Hoàng Uyển Thanh tới cửa đồn, vừa hỏi thử.
Cô thật sự cho rằng người tên Tề Vệ Anh kia không đáng tin.
Thậm chí Tần Thanh Man còn có cảm giác có thể Cao Diệp Phương đã góp một phần sức cho Tề Vệ Anh.
Dù sao cô cũng không có ấn tượng tốt với Tề Vệ Anh, dù người này cô chưa từng gặp.
Hoàng Uyển Thanh không ngờ Tần Thanh Man lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, mặt cô đột nhiên đỏ lên: “Thanh Man, sao chị lại trêu em?” Cô ấy thật sự rất xấu hổ, không phải là cô ấy xem thường đàn ông ở đồn Kháo Sơn, mà là thật sự không nghĩ đến việc tìm một người đàn ông ở đồn Kháo Sơn để kết hôn.
Đúng lúc này, một bóng người mơ hồ lóe lên trong đầu Hoàng Uyển Thanh.
Bóng dáng đó là một thiếu niên, vì bọn họ đã quá lâu, không gặp nhau, thậm chí cô ấy còn không thể nhớ rõ khuôn mặt của người đó.
Việc Tần Thanh Man thăm dò Hoàng Uyển Thanh chắc chắn là có lý do, nông trường Hồng Kỳ có quá nhiều người, tốt xấu lẫn lộn, sự xuất hiện của Hoàng Uyển Thanh như một chú thỏ trắng nhỏ dễ bị thèm muốn, cô ấy sẽ không thuận tiện làm việc như việc danh hoa đã có chủ.
Nhưng cô cũng biết Hoàng Uyển Thanh vẫn còn hoài niệm Tề Vệ Anh, cho nên không nói thêm gì nữa, mà nói đến chuyện nhà.
Hai người đi được một lúc thì nhìn thấy cửa đồn.
Một chiếc xe ngựa đậu sẵn ở đó, là người đàn ông nhà Trương Hồng Mai chạy đến.