Chân vừa mới đặt lên hàng rào chuẩn bị nhảy qua, mông của tên trộm lại đau nhói lên.
Lần này còn đau hơn lần trước nhiều, đau đến mức tên trộm không không chế được mà phải kêu đau. Tên đó kêu thảm một tiếng rồi lại bổ nhào vào trong đống tuyết, trên mặt tuyết dày in hằn lên một hình người thật to.
Đến lúc này, tên trộm mới nhận ra mình đã bị phát hiện rồi.
Che lấy chỗ đau, tên trộm không nói tiếng nào đứng lên bỏ chạy.
Không chạy không được, hiện tại đang trong thời kỳ nghiêm trị, móc túi trộm vặt mà để bị bắt được không chỉ phải đi cải tạo lao động mà còn bị kết án, phải ngồi tù, như vậy thì đời này coi như bỏ rồi còn đâu. Nói không chừng bí thư đại đội còn treo gã lên cửa thôn thị chúng.
Đi một bước trượt ba cái, tên trộm nhanh chóng chạy trốn, lúc chạy về đến nhà thì đã bầm dập hết cả mặt mũi.
Nhà họ Tần, Vệ Lăng thấy người kia đã bị đuổi đi thì cũng không đuổi theo nữa.
Lúc hắn với Tần Thanh Man vào thôn tuy sắc trời đã tối muộn nhưng vẫn chưa tối hẳn, người lanh mắt chắc chắn có thể nhìn thấy được lợn rừng trên lưng ngựa. Mà người to gan nhìn thấy lợn rừng có thể sẽ nảy ra những ý nghĩ xấu xa, từ đó mới có chuyện nửa đêm lẻn qua hàng rào nhà họ Tần trộm thịt.
Tiếc là gặp phải Vệ Lăng, chỉ có thể không công quay về.
Sau khi đuổi tên trộm bỏ chạy, Vệ Lăng đóng cửa sổ lại rồi mở cửa phòng ra.
Vừa mới mở cửa, hai con ngỗng được sắp xếp cho ở trong phòng khách nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía Vệ Lăng. Trong bóng tối, đôi mắt của hai con ngỗng phản chiếu lại ánh tuyết trong veo vô cùng, miệng chúng thì phát ra những tiếng kêu cạc cạc khe khẽ.
“Suỵt.”
Thấy ngỗng không kêu nữa, Vệ Lăng biết là chúng nhận ra mình, nhanh chóng duỗi ngón tay khẽ suỵt một tiếng cảnh cáo.
Sau khi bị cảnh cáo, hai con ngỗng rất có linh tính dúi đầu vào trong cánh tiếp tục nghỉ ngơi. Có người canh cổng cho bọn chúng, cuối cùng chúng cũng có thể ngủ an giấc rồi.
Vệ Lăng hoàn toàn không biết mình bị hai con ngỗng coi thành vật biểu tượng cho canh cổng, thấy hai con ngỗng cũng coi như là thông minh, lúc này hắn mới đi đến phòng bếp.
Tuy Tần Thanh Man bảo hắn không cần để ý lửa trong bếp nữa nhưng theo kinh nghiệm của hắn thì tất nhiên không để lửa tắt thì kho mới càng ngấm vị hơn.
Ánh trăng rất sáng, thị lực của Vệ Lâng lại khá tốt, không cần đốt đèn, nương theo ánh trăng mở cửa phòng bếp.
Mở cửa ra, mùi thịt kho thơm lừng xông vào mũi.
Không biết Tần Thanh Man cho gia vị gì vào nồi mà ngay cả Vệ Lăng, người kiếp trước quen ăn mỹ vị cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi, đồng thời cố gắng không chế việc tiết nước bọt trong miệng.
Lúc này trong bếp chỉ còn lại một ngọn lửa nhỏ liu riu, nếu không cho thêm củi mới vào thì có lẽ chỉ vài phút sau lửa sẽ tắt hoàn toàn.
Vệ Lăng đút thêm mấy cây củi vào trong bếp, chờ lửa cháy bùng lên mới trở về phòng.
Vừa nằm lên giường, Sở Sở đang chìm trong mộng đẹp đột nhiên trở mình sát lại gần hắn, cái mũi nhỏ không ngừng hít hít ngửi ngửi, cái miệng nhỏ thì kêu chóp chép.
Nhìn Sở Sở như vậy, Vệ Lăng lập tức phản ứng lại.
Vừa nãy hắn ngồi trong bếp một lúc, trên người nhiễm mùi thịt kho thơm phức, làm Sở Sở đang ngủ ngon cũng phải thèm.
Vệ Lăng duỗi tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu, chủ động nằm cách xa cậu nhóc một chút.
Cách xa rồi, mùi thịt không còn nồng nữa, như thế sẽ không làm phiền đến giấc ngủ của Sở Sở. Cậu nhóc trở mình, chép miệng một cái rồi ngủ.
Vệ Lăng nhấc tay lên ngửi ngửi quần áo mình, có mùi thịt thoang thoảng.
Thật sự là làm cho người ta cảm thấy rất thèm ăn.
Đêm nay thật sự làm một đêm không hề yên tĩnh, sau đó Vệ Lăng lại bị động tĩnh ngoài sân đánh thức mấy lần. Lúc này, hắn không còn nhẹ tay cảnh cáo nữa mà thẳng tay dùng năm phần lực ném băng. Năm phần lực này lập tức khiến cho mấy tên trộm đêm xám xịt cuốn xéo.
Trời bắt đầu sáng, bên ngoài không còn tiếng động nữa, Vệ Lăng nhận cơ hội ngủ bù.
Ban ngày Tần Thanh Man bị lợn rừng đuổi, vừa đấu trí lại vừa phải mưu tính, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, buổi tối trong nhà còn có thêm một người đàn ông giá trị võ lực đạt tiêu chuẩn, bùng nổ cảm giác an toàn, bình yên ngủ thẳng một giấc đến tận bình minh.
Trong lúc ngủ ngay cả một giấc mơ cũng không có.
Ban đêm trong nhà xảy ra chuyện gì cô cũng hoàn toàn không biết, dù sao sáng hôm sau tỉnh lại đếm thịt trong sân thấy không thiếu miếng nào.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiều rọi vào phòng, Tần Thanh Man mới lười biếng mở mắt ra.