Hoàng Uyển Thanh thật sự rất tức giận, trước kia tình cảm giữa Cao Diệp Phương và Hoàng Uyển Thanh cũng không tệ, vì hiểu được tính tình của Hoàng Uyển Thanh nên ngay lập tức có thể nhìn ra Hoàng Uyển Thanh đang tức giận, loại tình huống này đương nhiên là cô ta muốn giả khổ để xin sự đồng tình.
"Uyển Thanh, em nói xem làm sao chị lại xui xẻo như vậy, sự việc đã thành ra như vậy, vốn dĩ chị tưởng là sẽ được người nhà Triệu Thiên Thành đón nhận, kết quả bọn họ thế mà xem thường chị, chị… chị…"
Cao Diệp Phương mắt nước mắt ngưng tròng, từng giọt nước mắt như hạt ngọc không ngừng trượt xuống khuôn mặt.
Hoàng Uyển Thanh vẫn còn tâm lý đề phòng rất cao với Cao Diệp Phương, mặc kệ Cao Diệp Phương nói gì đều chỉ tin một phần mười, mặc dù cô ấy tức giận với cả nhà Triệu Thiên Thành, nhưng cũng không có nghĩa là cô ấy tình nguyện bị Cao Diệp Phương lừa gạt.
"Vì sao không báo công an?"
Hoàng Uyển Thanh tin tưởng chỉ cần Cao Diệp Phương báo công an, công an nhất định có thể đòi công bằng cho Cao Diệp Phương.
Sở dĩ Cao Diệp Phương dám đến đối mặt với Hoàng Uyển Thanh vì đã sớm chuẩn bị biện pháp, nghe Hoàng Uyển Thanh hỏi như vậy, nước mắt rơi càng nhiều: "Uyển Thanh, em cho rằng chị không nghĩ đến chuyện báo công an sao?"
"Vậy tại sao cô không báo?" Ánh mắt Hoàng Uyển Thanh nhìn Cao Diệp Phương mang theo một tia không tin tưởng.
"Chị muốn báo công an, nhưng còn chưa kịp đến phiên chị báo, bố của Triệu Thiên Thành đã đến rồi, bố của anh ta là chủ nhiệm hội uỷ ban cách mạng, hộ khẩu của chị bây giờ đang ở đây, là thanh niên trí thức, em nói xem làm sao chị có thể đấu được với gia thế như vậy, Uyển Thanh, em có tin là nếu chị nếu báo công an thật, chỉ sợ không đợi được công an tới thì người nhà bọn họ đã cho chị một tội danh rồi."
Cao Diệp Phương có người quen làm ở uỷ ban cách mạng thủ đô nên chuyện này cô ta biết rõ nội tình bên trong hơn người khác, nếu không, sao cô ta dám trăm phương ngàn kế muốn tránh khỏi chính sách mà xuống nông thôn, mục đích cũng vì biết thanh niên trí thức ở đó đều thân bất do kỷ.
Đương nhiên, cô ta không báo công an vì mục đích khác, là không muốn xé rách mặt với nhà Triệu Thiên Thành, cô ta còn muốn tiến vào cửa nhà họ Chu.
Trước kia Hoàng Uyển Thanh cũng không biết những chuyện này, bây giờ nghe Cao Diệp Phương nói vậy, lại nghĩ tới bản thân mình bây giờ đang ở nông trường làm việc, lập tức trong lòng hơi suy nghĩ.
Lúc trước nếu cô ấy không có Tần Thanh Man giúp đỡ, có khả năng sẽ thê thảm hơn cả bây giờ.
Hoàng Uyển Thanh chỉ cần vừa nghĩ tới việc trước đây đến thành phố Bạch gặp mẹ con buôn người kia, lập tức rùng mình.
Càng ở trên cao, có một số người hiểu rõ pháp luật nhưng cố tình vi phạm.
Cao Diệp Phương vụng trộm xem xét nét mặt của Hoàng Uyển Thanh, thấy thời cơ phù hợp, tranh thủ thời gian nhân cơ hội này nói xin lỗi: "Uyển Thanh, thật xin lỗi, ban đầu là chị lừa em, thật sự là do chị biết được em thích anh Tề, nên mới nghĩ đến chuyện đổi địa điểm xuống nông thôn cũng coi là vẹn cả đôi đường."
Ban đầu Hoàng Uyển Thanh còn không nghĩ đến chuyện này, nghe Cao Diệp Phương chủ động nói vậy, lập tức tức giận vô cùng, sắc mặt cũng càng thêm khó coi "Cô còn không biết xấu hổ mà nói vậy, Cao Diệp Phương, cô đã làm gì để gạt tôi tới đây? Còn gạt tôi nói ảnh chụp là anh Tề?"
Nói xong còn bổ sung một câu "Anh Tề hoàn toàn không ở đây, tôi tìm lâu như vậy không hề có một chút tin tức nào cả."
Cao Diệp Phương nghe Hoàng Uyển Thanh nói vậy, lập tức biết Hoàng Uyển Thanh chưa biết chuyện Vệ Anh đã đến thủ đô, con ngươi đảo một vòng, trong lòng đã có sẵn mưu ma chước quỷ. "Uyển Thanh, việc này thật sự không trách chị được, chị cũng là nghe người khác nói, bằng không, làm sao chị có thể lừa em, chúng ta là chị em họ thân thiết mà."
Hoàng Uyển Thanh nhìn Cao Diệp Phương, trong lòng chỉ muốn bật cười.
Cao Diệp Phương chuyện ma quỷ của cô một câu tôi cũng không tin, cô đây là nói láo thành quen.
Ban đầu lúc ở thủ đô đối phương lời thề son sắt cam đoan tin tức nhất định là thật, bằng không, cô ấy làm sao lại chủ động xin bố mẹ đổi địa điểm xuống nông thôn với Cao Diệp Phương chứ.
Phải biết lúc trước địa điểm cô ấy xuống nông thôn là vùng gần thủ đô, cách nhà rất gần, nếu có chuyện gì chỉ cần nói một tiếng trong nhà có thể hỗ trợ ngay, không phải giống như bây giờ, cách nhà hơn nghìn dặm, gặp chuyện gì cũng chỉ có thể tự mình gánh.
Nếu không phải may mắn gặp được Tần Thanh Man và Vệ Lăng, đoán chừng cô ấy một mảnh xương vụn cũng không còn.