"Thanh Man, thật xin lỗi, thím không cầu xin cháu tha thứ, chỉ cầu xin cháu để cho thím chuộc tội, về sau việc lao động của nhà cháu nhà chúng ta bao hết." Chu Hồng Hà vừa nói câu nói này vừa hung hăng đánh mình một bạt tay.
Cái tát này khiến khóe miệng của bà ta chảy ra một dòng máu tươi.
Tần Hương, Lý Mỹ Na và Diêu Xuân Anh nhìn thấy Chu Hồng Hà như vậy, ai nấy đều đột nhiên cảm thấy mặt mình cũng nóng rát khó chịu.
"Thanh Man, thật xin lỗi." Đây là Tần Hương xin lỗi Tần Thanh Man.
"Thật xin lỗi, Thanh Man, lúc trước bọn thím đã sai." Đây là lời của thím ba Lý Mỹ Na.
Thím tư Diêu Xuân Anh đột nhiên cũng đánh mình một cái tát, nhìn Tần Thanh Man trịnh trọng xin lỗi: "Thanh Man, thím tư cũng có lỗi với cháu và Sở Sở, trước kia chúng ta nhất định không chính thức xin lỗi các cháu, là chúng ta nợ cháu và Sở Sở."
Tần Thanh Man nhìn cảnh trước mắt tựa như thấy một bóng người nhàn nhạt.
Bóng người mờ nhạt kia rất giống cô.
Đối phương nhìn mấy người Chu Hồng Hà như vậy bèn nở nụ cười, nụ cười tươi đến xán lạn, cũng là nụ cười thuần khiết từ tận đáy lòng.
Đây mới thực sự là nguyên chủ Tần Thanh Man.
"Thanh Man, thân là chú ruột nhưng chúng ta không bảo vệ được cháu và Sở Sở đây là trách nhiệm của bọn chú, là chúng ta quản giáo không nghiêm, cũng là chúng ta không đủ quan tâm các cháu, thật xin lỗi, chú chân thành muốn nói với các cháu lời này." Là chú ruột, Tần Lỗi cuối cùng đại diện cả nhà xin lỗi Tần Thanh Man và Sở Sở.
"Thật xin lỗi."
Tần Thụ, Tần Thạch, còn có Khương Lâm Sơn ai nấy đều xấu hổ không chịu nổi mà xin lỗi. Là người bên gối, mấy bà vợ nhà mình làm gì bọn họ đương nhiên biết hết, lúc trước không ngăn cản là nghĩ đến chuyện mượn đồ vật sớm muộn gì cũng phải trả lại, nhà ai cũng không giàu có, có thể thêm một năm thì tốt một năm, không hề để ý đến tình hình nhà Tần Thanh Man và Sở Sở.
Tần Thanh Man vẫn một mực không nói gì, ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn cái bóng mờ nhạt kia.
Bóng người này như một màn sương mù phiêu dạt, dường như chỉ có mình cô có thể nhìn thấy.
Đột nhiên, cái bóng ấy quay người nhìn Tần Thanh Man và Sở Sở lần cuối sau đó phất tay, tan biến vào trong trời đất.
Tần Thanh Man đột nhiên hiểu được ý của nguyên chủ.
Nguyên chủ đã đầu thai, cô ấy cũng đã tha thứ bọn người nhà họ Tần, cô ấy đi rồi, đi đến nơi mà Tần Thanh Man không biết.
Ngay lúc Tần Thanh Man không nói gì, Sở Sở được cô nắm tay đang quật cường nhìn đám người Tần Lỗi, hốc mắt càng ngày càng đỏ, trong mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước, cậu nhớ tới những đêm mùa đông trong nhà không có củi đốt lạnh đến tận xương tủy.
"Thanh Man, thật xin lỗi."
Tất cả người nhà họ Tần cúi đầu xin lỗi hai chị em Tần Thanh Man.
Cách đó không xa, người thôn Kháo Sơn nghe thấy động tĩnh đều xúm lại, mọi người đứng xa xa không tới gần, bởi vì tất cả bọn họ đều biết đây là chuyện nội bộ nhà họ Tần, cũng biết Tần Thanh Man lúc trước uất ức bao nhiêu, còn có chuyện Tần Thanh Man cứu một nhà Tần Lỗi anh dũng như thế nào.
Trong đám người, có người cúi đầu lén lau nước mắt.
Bọn họ ai nấy đều đau lòng cho Tần Thanh Man, cũng vì Tần Thanh Man mà cảm thấy đáng giá, cuối cùng đứa trẻ này cũng đợi được lời xin lỗi đến muộn.
Tần Thanh Man không biết người trong đồn nghĩ thế nào, nhưng cô quả thực không muốn giải quyết quan hệ mâu thuẫn với một nhà Tần Lỗi, cô cứu người chỉ là vì mạng người nên cứu, không phải vì nhà Tần Lỗi có quan hệ máu mủ với thân thể này.
Cúi đầu, cô đưa tay lau nước mắt vương trên khóe mi của Sở Sở, quay sang nói với cả nhà Tần Lỗi: "Tình huống ngày hôm đó, cho dù là gia đình nào trong đồn Kháo Sơn gặp phải thì cháu cũng đều sẽ cứu. Cháu cứu người là xuất từ bản thân cháu thấy cần thiết, mọi người không cần phải canh cánh trong lòng, nhưng cháu cũng rất vui khi được mọi người nhớ đến."
Người nhà họ Tần nghe vậy, mặt ai nấy đều đỏ rần.
Bọn họ càng cảm thấy áy náy với Tần Thanh Man hơn, Tần Thanh Man tốt bao nhiêu thì ngược lại bọn họ xấu xa bấy nhiêu.
Tần Thanh Man không nghĩ chuyện tiếp tục đứng ở trong viện giữa thời tiết lạnh như thế này, dứt khoát nói rõ ràng: "Trước kia thế nào, về sau vẫn vậy đi, cháu hi vọng không cần thay đổi gì cả." Nói xong quay người nắm tay Sở Sở rời đi.
Dù sao bản thân cô cũng không phải là nguyên chủ, không có chút tình cảm nào với mấy người nhà họ Tần này, chỉ cần bọn họ không gây phiền toái cho mình, cô đã cảm thấy hai bên cứ như vậy không xa không gần nhàn nhạt ở chung, rất tốt.
Một đám người nhà Tần Lỗi nhìn theo bóng lưng của hai chị em Tần Thanh Man, sắc mặt đều rất phức tạp.
Bọn họ đã từng coi thường hai chị em Tần Thanh Man, lúc này hai chị em Tần Thanh Man đã khiến bọn họ trèo cao cũng không với tới được.
"Tôi cảm thấy con bé Thanh Man xử lý như vậy rất tốt."
Trong đám người có người nhỏ giọng nói một câu.
"Đúng vậy, lấy ơn báo oán đều là thánh nhân, nếu thực sự bị thương, vết thương dù lành cũng lưu lại vết sẹo, quan hệ làm sao có thể trở lại như lúc ban đầu được."
"Nhưng không phải trước đó Tần Thanh Man cũng không có tổn thất gì à? Sao lại không thể tha thứ, dù sao cũng chảy cùng một dòng máu, là người một nhà." Trong đám người cũng có người không hiểu được nguyên nhân Tần Thanh Man không tha thứ cho một nhà Tần Lỗi.