Lúc này Tần Thanh Man mới nhớ ra chưa nói với Sở Sở việc tối nay Đỗ Hoành Nghị cùng mọi người sẽ đến ăn cơm, cô vội cười nói mọi chuyện.
Sở Sở sửng sốt một lúc rồi mới nói: “Chị à, anh Đỗ và mọi người đến à?”
“Đúng đó.” Tần Thanh Man trả lời đồng thời khuấy nồi xương, nước càng thêm trắng đục, có vẻ nồi nước xương đã dùng được rồi.
“Chị à, nhà mình có đủ thịt không?”
Sở Sở còn lo lắng là do thời gian gần đây nhà họ liên tục có thịt ăn, ăn mãi không hết, cậu sợ nếu Đỗ Hoành Nghị và mọi người đến không đủ thịt ăn thì sẽ thiếu tôn trọng khách.
Cậu vẫn nhớ mỗi lần Đỗ Hoành Nghị đến không chỉ mang thịt mà còn mua đồ chơi cho cậu.
“Có thịt, hôm nay thím Vân đến Hợp tác xã cung - tiêu mua thịt, chị nhờ thím ấy mua giùm thịt bò, thịt dê mỗi thứ mười cân.” Tần Thanh Man đã sắp xếp mọi việc từ trước, nếu không phải thím Vân đến Hợp tác xã cung - tiêu mua thịt, cô đã phải tự mình đi.
Vài ngày nữa thím Vân sẽ gả con gái, trong nhà đang chuẩn bị đủ thứ.
Tần Thanh Man gặp thím Vân khi sang nhà Trương Hồng Mai hỏi có đậu phụ đông không, trò chuyện vài câu mới biết hôm nay gia đình thím Vân sẽ đi Hợp tác xã cung - tiêu mua khá nhiều thịt, thím Vân đang bận nên cô không nghĩ tới sẽ nhờ mua giúp.
Kết quả, thím Vân tự nguyện hỏi han, Tần Thanh Man chỉ có thể nói thật.
Nghe Tần Thanh Man muốn mua khá nhiều thịt bò, thịt dê, thím Vân lập tức nhiệt tình xin giúp đỡ, thím ấy đã nói đến thế thì Tần Thanh Man không thể cự tuyệt, cô lập tức đưa tiền và phiếu thịt cho thím Vân mua giúp.
Hôm nay nhà cô ăn uống đông người nên mỗi loại thịt bò, dê phải mua mười cân.
May mà Vệ Lăng và Uyển Thanh đều có nhiều phiếu thịt, nếu không mua cùng lúc nhiều thịt như vậy dù có tiền cũng khó mua được.
Tần Thanh Man không dám nói mình có thể lấy nhiều phiếu thịt như vậy, chỉ có thể đổ lên trên người Đỗ Hoành Nghị và mọi người.
Đỗ Hoành Nghị và Tả Cao Bằng, Viên Hướng Dương đi làm nhiều năm, lại là quân nhân, quân nhân ngoài thời gian về nhà nghỉ phép thì thường ở lại sư đoàn, có tiền, có phiếu nhưng không có nơi chi tiêu.
Thím Vân vừa nghe phiếu thịt là của đồng đội Vệ Lăng, lập tức ngưỡng mộ không thôi.
Thím ấy tiếc con gái mình không lấy được quân nhân làm chồng, nhưng người con gái thím ấy cũng lấy cũng không tệ, là công nhân nhà máy trong thị trấn, cũng được ăn lương nhà nước.
Tần Thanh Man nhận ra sự ngưỡng mộ của thím Vân, cô vội nói vài câu chúc phúc may mắn.
Con gái sắp cưới chồng, đương nhiên thím Vân thích nghe lời chúc phúc, thím ấy còn phải cảm ơn Tần Thanh Man, nếu không nhờ hồi trước Tần Thanh Man dùng hai thước vải đổi lấy hai con ngỗng nhà thím ấy, thím ấy sẽ không làm được bộ áo cưới đỏ rực rỡ cho con gái.
Dù sao kết hôn phải dùng đồ mới, không chỉ quần áo mà cả ga trải giường cũng cần rất nhiều vải.
Hai thước vải của Tần Thanh Man đã lấp đầy khoảng trống phiếu vải nhà thím ấy.
Thím Vân cảm kích Tần Thanh Man đã giúp đỡ mình trong hoàn cảnh khó khăn, nên làm việc rất chu đáo, đúng lúc Tần Thanh Man và Sở Sở đang nói về thịt, thím ấy đã xách giỏ liễu đến gõ cửa nhà họ.
“Thanh Man à, có ở nhà không?”
Nghe thấy tiếng thím Vân, Tần Thanh Man và Sở Sở vội mặc áo bông ra đón.
“Thím, cháu đây, thím mau vào nhà sưởi ấm.”
Tần Thanh Man nhận lấy giỏ liễu từ tay thím Vân, đồng thời mời thím ấy vào nhà.
“Thanh Man, thím không vào đâu, mấy hôm nay nhà bận quá, không thể thiếu thím được, khi nào rảnh thím sẽ ghé qua chơi, trò chuyện với cháu.” Thím Vân từ chối rất lịch sự.
“Vậy được ạ, thím bận vậy cháu không giữ thím, nếu trong nhà có việc gì cần giúp cứ bảo cháu, cháu sẽ đến nhà thím.” Tần Thanh Man cũng nói thẳng thắn với thím Vân.
“Thanh Man à, chắc chắn sẽ cần cháu giúp, để thím xem trước xem cần gì, đến lúc đó sẽ mời cháu đến nhà.”
Thím Vân cười tươi nhìn Tần Thanh Man, thậm chí còn véo khuôn mặt Sở Sở.
Trong lòng thím ấy thầm cảm thán.
Nhà Tần Thanh Man thực sự ngày càng thịnh vượng, chỉ cần nhìn Sở Sở là biết, năm ngoái da mặt Sở Sở vàng vọt, gầy guộc, chỉ mới qua một mùa đông đã được Tần Thanh Man nuôi trắng trẻo béo ú.
“Thím.”
Sở Sở bị thím Vân bóp má cũng không giận, cậu còn cười tươi chào hỏi.
Hai con ngỗng canh giữ sân nhà cậu đều đổi lấy từ nhà thím Vân.
Nếu không nhờ hai con ngỗng đổi lấy từ thím Vân, lần trước chắc chắn cậu đã bị Tần Kiến Minh và anh em cậu ta bắt nạt đến chết.