Đời này Cao Diệp Phương trừ bỏ bị bà thím già nhà người đàn ông ở thủ đô tát vào mặt, đây là lần thứ hai bị người khác tát, cô ta hơi choáng váng, nhanh chóng che khuôn mặt sưng đỏ sững sờ ngồi đó.
“Thiên Thành, không phải con thích cô gái Hoàng Uyển Thanh sao? Mẹ sẽ đến nhà bọn họ, để bọn họ đồng ý gả Hoàng Uyển Thanh cho con.” Triệu Xuân Tĩnh rất lo lắng, không nhịn được dùng sức nắm cổ áo Triệu Thiên Thành hét lớn.
Triệu Thiên Thành cười khổ, anh ta vẫn không thể quên được cảnh tượng gia đình bọn họ xám xịt rời đi như thế nào trước mặt Tần Thanh Mạn.
Đồng thời cũng biết đời này Hoàng Uyển Thanh sẽ không cam tâm tình nguyện gả cho anh ta, nếu không sao anh ta có thể bị Cao Diệp Phương dùng Hoàng Uyển Thanh thao túng, làm sao có thể đi con đường khác.
Nghĩ vậy, Triệu Thiên Thành nhỏ giọng nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ biết là không thể.”
“Không thể thì con cũng không cần cưới người phụ nữ này, người phụ nữ này vô sỉ tới mức chui vào chăn người khác, không phải người tuân thủ nữ tắc, con không sợ sau này cô ta cho con đội nón xanh sao!” Lời nói của Triệu Xuân Tĩnh quá nặng, khiến cho cả nhà họ Triệu đột nhiên im bặt.
Mặc dù Cao Diệp Phương không phải người tuân thủ nữ tắc, nhưng cũng không muốn bị người khác tát thẳng vào mặt trần trụi như thế, ban đầu cô ta còn muốn giả vờ trước mặt Triệu Thiên Thành, nhưng cô ta thật sự không thể chịu nổi nữa.
“Dì à, cháu tôn trọng dì là mẹ của Thiền Thành, không có nghĩa là cháu nguyện ý để dì sỉ nhục. Lúc trước là do Triệu Thiên Thành nhà dì cưỡng hiếp cháu, sao lại biến thành cháu dụ dỗ? Nếu không phải người nhà cháu không có ở đây, dì có tin Triệu Thiên Thành có thể bị xử bắn không?”
Cao Diệp Phương đứng lên, còn ngại lời nói không đủ nặng, tiếp tục bổ sung một câu: “Ép buộc phụ nữ làm điều họ không muốn là tội lớn, thật sự phải bị xử bắn.”
“Đừng nói chuyện này với tôi, cũng đừng uy hiếp tôi, đừng tưởng tôi không biết cô muốn cái gì, tục ngữ nói một cây làm chẳng nên non, nếu cô không quan tâm, nếu cô không chủ động dùng thân mình dụ dỗ con trai tôi, cô đừng tưởng tôi không nhìn ra thân hình cô, sớm đã ăn nằm với nhiều người đàn ông rồi.”
Triệu Xuân Tĩnh không sợ Cao Diệp Phương dùng con trai uy hiếp, cho nên trực tiếp xé rách da mặt cô ta.
“Dì...” Cao Diệp Phương tức giận, cô ta không thể ngờ Triệu Xuân Tĩnh có thể không kiêng dè gì như vậy.
Đây thật sự là muốn xé rách da mặt với cô ta.
“Đừng dì cháu gì hết, vẫn là lời tôi nói trước đó, là do cô chủ động dụ dỗ Thiên Thành nhà tôi, thủ đoạn nhỏ này của cô chỉ cần người tinh mắt đều có thể nhìn ra. Thiên Thành nhà tôi là bị quỷ ám nên mới bảo vệ cô, nói đến cùng, cô còn không phải dùng thân thể đổi lấy lợi ích sao? Đừng tỏ vẻ bản thân mình trong sạch, quá rẻ tiền.” Triệu Xuân Tĩnh không thích Cao Diệp Phương, nên sẽ không giữ thể diện cho cô ta.
Đừng nói trong bụng Cao Diệp Phương có đứa bé, cho dù là có sinh cháu trai trước mặt bà ta cũng sẽ không nhận, loại phụ nữ lẳng lơ như thế này, quỷ mới biết đứa bé là của ai, chỉ có Thiên Thành nhà bà ta không nhìn thấu thôi.
“Kinh Quốc, tôi không đồng ý cho người phụ nữ này vào nhà họ Chu chúng ta.” Triệu Xuân Tĩnh lập tức kéo chồng mình làm đồng minh, đồng thời trong lòng quyết định sẽ vận dụng mối quan hệ đưa Cao Diệp Phương ra khỏi nông trường Hồng Kỳ, đẩy người này đến một nơi thật xa, tốt nhất là nơi giao thông không thuận tiện.
Miễn cho hồ ly tinh này lại đến quyến rũ Thiên Thành nhà bà ta.
“Vợ.” Chu Kinh Quốc hơi xấu hổ, không phải ông ta không muốn giúp vợ mình, chủ yếu là trước đó ông ta nhìn ra bố vợ có hứng thú với lai lịch Cao Diệp Phương, hôm nay cô gái này nếu đã dám cùng Thiên Thành đến nhà bố vợ, chắc chắn là có điều gì đó để dựa vào.
“Lão Chu!” Triệu Xuân Tĩnh vốn nghĩ rằng Chu Kinh Quốc sẽ đứng về phía mình vô điều kiện, nào ngờ không chỉ không nhận được phản hồi, mà bà ta còn thấy khuôn mặt Chu Kinh Quốc hiện lên vẻ do dự.
Do dự thể hiện cho có chuyện.
Cao Diệp Phương là người thông minh, lập tức đoán được nguyên nhân, ánh mắt nhìn về phía Triệu Tài.
Cao Diệp Phương nhìn Triệu Tài, ánh mắt của những người khác cũng nhìn sang, thậm chí Triệu Xuân Tĩnh cũng vậy.
Triệu Xuân Tĩnh nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Triệu Tài, trái tim đột nhiên run rẩy.
Là con gái, bà ta biết rõ bố mình là loại người nào, một người có thể quỳ gối và chắp tay thi lễ với người khác vì quyền lợi, nhìn nhận vấn đề đều suy xét đến lợi ích, cho nên bà ta chắc chắn sẽ thất vọng.
“Chào ông.” Cao Diệp Phương chào Triệu Tài.
Rất tự nhiên và hào phóng chào hỏi, mang theo phép lịch sự và kiêu ngạo.
“Cô đi theo tôi.” Triệu Tài vẫn luôn đánh giá Cao Diệp Phương, từ khi cô ta vào cửa đã đánh giá cô ta, nhìn thấy cuộc cãi vã của Cao Diệp Phương và con gái mình, cũng thấy Triệu Thiên Thành bảo vệ người phụ nữ này. Hiện giờ khi thấy Cao Diệp Phương nhìn mình, Triệu Tài đứng lên đi về phía phòng làm việc.