Năm ngoái đồn Kháo Sơn chiếu phim màn ảnh rộng, hôm trước thím ấy về nhà mẹ đẻ, trở về muộn, không chen được một chỗ tốt để xem.
Việc này, quả thực là nhớ mong một năm rồi.
Tần Thanh Mạn cũng biết đặc thù của thời đại này, mọi người không có hoạt động giải trí gì nhiều, chuyện thú vị như phim màn ảnh rộng quả thật
khiến cho mọi người mong đợi, nên thẳng thắn đồng ý nói: "Các thím, các chị dâu, nếu thật sự có phim màn ảnh rộng về quê, bí thư bọn họ nhất định sẽ nhớ tranh thủ cho thôn chúng ta."
“Nha đầu Thanh Man cũng phải giúp lên tiếng nha.” Mọi người la ó, như thể Tần Thanh Man đã trở thành cán bộ xã vậy.
"Được, cháu cũng sẽ cố gắng hết sức." Tần Thanh Man cười nhận lời.
Trong khi mọi người đang cười đùa thì trời cũng đã muộn, Sở Sở và cô bé thử giường khác đã tỉnh dậy, thấy em mình dậy rồi, Tần Thanh Man liền dẫn Sở Sở trở về nhà.
Mấy người giúp thím A Vân ngày hôm nay, mỗi người đều được thím A Vân đưa cho hai quả trứng gà đỏ.
Dù chỉ mỗi người hai quả, nhưng người đến giúp thím A Vân không ít.
Lần này thím A Vân phải mất đến một hoặc hai trăm quả trứng gà.
"Chị ơi, trứng gà đỏ ngon lắm, để lại cho anh rể ăn." Sở Sở và Tần Thanh Man cùng nhau về nhà, trên đường đi không nhịn được lấy trứng gà đỏ từ trong túi ra ngắm, ngắm tới ngắm lui, vui vẻ tuyên bố chủ nhân của quả trứng gà đỏ.
Vệ Lăng đã xa nhà hơn một tuần, một chút tin tức cũng không có.
Mấy ngày nay mấy người Đỗ Hoành Nghị cũng đều bận rộn ở sở chỉ huy sư đoàn, không đến thăm Sở Sở, người không đến, nhưng quà biếu vẫn có.
Một người đưa cho Tần Thanh Man mười cân bột mì, cái loại trắng thuần ấy.
Tần Thanh Man cũng nhớ Vệ Lăng, biết tình hình, cô càng nhớ Vệ Lăng hơn cả Sở Sở, lúc này vừa nghe cậu nói như vậy, hình bóng Vệ Lăng thoáng hiện lên trong đầu cô, phải mất một lúc mới định thần lại.
Khi hoàn hồn lại, cô nhìn thấy sói con đến đón bọn họ.
Mũm mĩm là một con sói, Tần Thanh Man lo lắng thím A Vân gả con gái có kiêng kị gì đó, nên cũng không mang sói con đi theo, mà để sói con ở nhà, lúc này nghe thấy tiếng động, sói con liền chạy thẳng ra khỏi nhà đón bọn họ.
Sở Sở ngồi xổm xuống đất, xoa đầu sói con.
“Chị, vừa khéo có bốn quả trứng gà đỏ, nhà chúng ta mỗi người một quả." Sở Sở vẫn còn nhớ chuyện chia quả trứng gà đỏ cho Vệ Lăng.
"Được, mỗi người một quả." Tần Thanh Man thấy nụ cười rực rỡ trên mặt cậu, cũng không làm mất hứng, làm theo ý muốn của cậu, nhưng không biết là có thể giữ được quả trứng gà đỏ này đến lúc Vệ Lăng quay lại hay không.
Nhiệt độ bên ngoài nhà họ rất thấp, khắp nơi trên mặt đất vẫn có tuyết, nhưng nhiệt độ trong nhà lại cao, ở nhiệt độ cao như vậy, quả trứng gà đỏ đã luộc chín, nhiều nhất chỉ có thể bảo quản được một ngày, để lâu sẽ bị thiu.
"Chị dâu —— "
Tần Thanh Man và Sở Sở còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng gọi vui vẻ sau lưng, vừa quay đầu, đã thấy Hoàng Uyển Thanh vui vẻ nhào về phía bọn họ.
"Sao hôm nay em được về sớm thế?" Tần Thanh Man đón lấy Hoàng Uyển Thanh, kinh ngạc hỏi.
"Không biết nữa, toàn bộ nông trường đều được thả về sớm, em theo mọi người trở về, bí thư bọn họ cũng về." Hoàng Uyển Thanh trả lời Tần Thanh Man, đồng thời quay người nhìn về phía sau.
Cô ấy là người trẻ tuổi, đi nhanh, cộng thêm không cùng đường với Trịnh An Quốc bọn họ, lúc này cũng không cùng một chỗ.
Tần Thanh Man nghe nói công xã tan làm sớm, nhớ đến mấy lời hôm qua Trịnh An Quốc nói với mình.
Năm nay công xã tổng tuyển cử cán bộ, các thôn trấn phải báo ứng viên lên trước, có lẽ vì bận việc phiếu bầu nên mới cho tan làm sớm.
"Đi, chúng ta về nhà thôi." Tần Thanh Man đoán được nguyên nhân, nhưng cũng không giải thích cho Hoàng Uyển Thanh, ngược lại kéo người về nhà, ngồi trên xe trượt tuyết một giờ, chắc là lạnh chết rồi.
"Chị dâu, không lạnh, không lạnh tí nào cả, áo khoác da chị làm rất ấm áp." Hoàng Uyển Thanh nhìn Tần Thanh Man cười vui vẻ, thậm chí để Tần Thanh Man yên tâm, còn vén áo lên cho Tần Thanh Man thò tay vào kiểm tra nhiệt độ.
"Được rồi, biết em không lạnh, cho dù em không lạnh, chúng ta cũng về nhà, về nhà ăn cơm."
Tần Thanh Man thấy Hoàng Uyển Thanh thật sự không lạnh mới mỉm cười.
"Chị Uyển Thanh, em và chị được cho trứng gà đỏ, tối nay chúng ta ăn trứng gà đỏ đó." Sở Sở lập tức khoe khoang với Hoàng Uyển Thanh.
"Oa, Sở Sở nhà chúng ta thật lợi hại, còn có thể kiếm được trứng gà đỏ rồi."
Hoàng Uyển Thanh trêu chọc Sở Sở.
Sở Sở vừa nghe đã nhận ra, cãi nhau ầm ĩ với Hoàng Uyển Thanh trở về nhà.
Mấy ngày sau, việc tuyển cử ở các thôn bắt đầu, mỗi đồn mỗi thôn phải chọn ra người có năng lực, nhân phẩm xuất sắc để báo cáo lên xã trước, sau đó các cán bộ lãnh đạo xã sẽ bỏ phiếu, chọn ra ứng viên vào chỗ chức vụ cán bộ còn trống.
Đồn Kháo Sơn chỉ có một ứng cử viên duy nhất, đó chính là Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man là ứng cử viên được tiến cử vào xã bởi sự nhất trí của 386 người trong đồn ủng hộ, với số phiếu bầu cao như vậy, bất kể ở đồn hay thôn nào, cũng là độc nhất.
Bằng cách này, Tần Thanh Man đã trở thành một trong những ứng cử viên cho chức vụ cán bộ xã.
Chỉ còn chờ lượt bình chọn cuối cùng.