Ban đầu tiếng vỗ tay của mọi người còn thưa thớt, sau đó tiếng vỗ tay càng ngày càng vang, khiến cho Vi Phàm kích động đến nỗi mặt đỏ bừng bừng. Ba vị đồng chí khác đều chỉ đạt được hai ba phiếu, chỉ có cô ta được bảy phiếu, đây là số phiếu cao khó có được.
“Hiện tại tôi tuyên bố đến phần bỏ phiếu của đồng chí cuối cùng, vị đồng chí này chính là đồng chí Tần Thanh Man của đồn Kháo Sơn.” Hà Kiến Bạch tuyên bố phiếu bầu quan trọng nhất.
Đối mặt với phiếu bầu của Tần Thanh Man, lựa chọn của bên Chu Kinh Quốc cũng giống như lựa chọn lúc trước của bên Trịnh An Quốc, một phiếu cũng không bỏ, cuối cùng tầm mắt mọi người lại tập trung ở trên mặt Phương Minh Kiệt.
Trước mắt phiếu bầu của Tần Thanh Man bằng với Vi Phàm, đều là bảy phiếu.
Nếu như Phương Minh Kiệt bỏ phiếu, vậy thì Tần Thanh Man sẽ được chín phiếu. Chín chọi bảy, hoàn toàn thắng được chức chủ nhiệm hội phụ nữ của công xã, nhưng nếu Phương Minh Kiệt lại lựa chọn bỏ phiếu trắng, vậy...
Tâm trạng của Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương đều có chút nặng nề.
Bọn họ có dự cảm cuộc bầu cử hôm nay không quá thuận lợi, chắc chắn còn có không ít trắc trở.
Lúc trước Phương Minh Kiệt không lựa chọn bỏ phiếu cho Vi Phàm, cũng sẽ không bỏ phiếu cho Tần Thanh Man. Là xã trưởng công xã kiêm bí thư đảng ủy, thật ra ông ấy cũng gặp rất nhiều điều cản trở, cũng không dễ dàng gì.
Cho nên Phương Minh Kiệt cũng lựa chọn bỏ phiếu trống trong cuộc bỏ phiếu của Tần Thanh Man.
Bảy phiếu với bảy phiếu, năm người tham gia lại đứng trên cùng một vạch xuất phát.
Lần này, bất kể là mọi người trên bục chủ trì hay là các đại đội sản xuất, các đội viên của đội sản xuất đều căng thẳng, trái tim mọi người đều bởi vì cảnh tượng bất ngờ này mà đập thình thịch.
Bởi vì mọi người đều biết đây không chỉ là chức vị chủ nhiệm hội phụ nữ của công xã, mà còn là cuộc đấu đá ngầm giữa ủy ban cách mạng và công xã.
Hà Kiến Bạch đối mặt với kết quả 7:7 này cũng rất bất đắc dĩ, tầm mắt đảo qua mặt tất cả cán bộ công xã, cũng nhìn về phía Tần Thanh Man và Vi Phàm đang ngang ngửa nhau.
Sắc mặt Tần Thanh Man vẫn bình tĩnh, điềm tĩnh như vậy, giống như chuyện không liên quan đến mình.
Vi Phàm thì kém hơn một chút.
Bởi vì số phiếu tương đương, Vi Phàm hơn bốn mươi tuổi nhìn về phía Tần Thanh Man với ánh mắt mang theo vẻ bất mãn và khinh thường. Chỉ là một người phụ nữ không có tiếng tăm gì mà cũng tranh giành vị trí với bà ta, vẫn còn non lắm.
Hà Kiến Bạch lặng lẽ quan sát tất cả biểu cảm của mọi người, rồi mới lần nữa lớn tiếng tuyên bố: “Hiện tại tôi trịnh trọng tuyên bố, tiến hành vòng bỏ phiếu thứ hai. Lần này là bỏ phiếu kín, do tất cả đội viên của đại đội sản xuất thuộc quản lý ở địa bàn công xã tiến hành bỏ phiếu, tôi và cán bộ công xã sẽ giám sát.”
Đã nhiều năm để từ khi thành lập công xã Hồng Kỳ cho đến nay, đây là lần đầu tiên trong cuộc trưng cầu ý dân không thể bầu ra cán bộ công xã mà phải tiến hành vòng bỏ phiếu kín thứ hai.
Quần chúng vừa nghe là phải tiến hành vòng bỏ phiếu kín đợt hai thì đều kích động.
Tiếng nghị luận càng thêm lớn hơn, nhưng dưới sự cảnh cáo của dân binh ở hiện trường thì bắt đầu yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tần Thanh Man và Vi Phàm, tất cả mọi người đều tò mò cuối cùng chức chủ nhiệm hội phụ nữ sẽ thuộc về ai.
Bởi vì là bỏ phiếu kín, có bỏ phiếu cho ai cũng không có ai biết.
Mỗi người khi lấy được giấy bút đều lựa chọn người đầu tiên mình xem trọng.
Lần bỏ phiếu này có rất nhiên nhân viên tham gia, có rất nhiều người chỉ biết sản xuất chứ không biết chữ, thật sự khó khăn với việc viết tên bỏ phiếu.
Nhưng người sống làm sao có thể bị nước tiểu làm cho nghẹn chết, biện pháp đều do người nghĩ ra mà thôi.
Đánh số thứ tự.
Một, hai, ba, bốn, năm.
Dựa theo xếp hạng của các thôn các đồn, Tần Thanh Man là số một, Vi Phàm là số hai, cứ như vậy mà suy ra.
Các đội viên của đội sản xuất không thể viết được tên quá phức tạp, còn bắt chước viết theo số thứ tự thì vẫn có thể viết được.
Trong thời gian chờ đợi vừa căng thẳng vừa thiêng liêng, mười phút trôi qua, cuối cùng cũng bỏ phiếu xong.
Lần này, ba người Kim Điền, Vạn Anh, Diêu Đào Hoa mà trước đó còn làm nền đã lộ ra nụ cười, vốn dĩ bọn họ được đội sản xuất của mình cử đi, nên đương nhiên lúc này số phiếu sẽ không ít.
Tháng ba, mặc dù tuyết đọng trên mảnh đất này còn chưa tan, nhưng nhiệt độ lại cao hơn rất nhiều.
Rất nhiều nơi lớp băng thật dày đã tan rã.
Nhóm Tần Thanh Man đứng ở bên ngoài đã lâu, bởi vì ăn mặc cực kỳ dành cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại còn nhiệt huyết kích động.
Bỏ phiếu xong, lại bắt đầu ghi phiếu và đọc phiếu.
Tần Thanh Man rất điềm tĩnh, bình chân như vại, không có một chút lo lắng nào. Điều này làm cho những người dân trước đó không biết cô hoặc là không hề quen phát hiện ra ưu điểm của Tần Thanh Man.
Đối mặt với người mà điều gì cũng đã có dự tính trong lòng, rất dễ dàng khiến người ta cũng bình tĩnh theo.
Năm công chức tham gia bầu cử, đọc phiếu liên tục nửa giờ mới xong.
Nhìn thấy số phiếu lần nữa không phân cao thấp, lần này không chỉ có các cán bộ công xã bất ngờ, mà ngay cả quần chúng cũng ngoài ý muốn.
Bình thường mà nói, làm sao cũng không thể xuất hiện tình huống như vậy.