Phương Minh Kiệt cầm lấy, sau đó mở thẳng đến tài liệu của Tần Thanh Man, sau đó ông ấy giơ chiếc loa trong tay lên nói thẳng với mọi người: “Các đồng chí, đây là tài liệu ghi thông tin cá nhân của đồng chí Tần Thanh Man, một tuần trước công xã đã dán thông báo lên bảng tin, bây giờ tôi sẽ đọc lại cho mọi người, xin mọi người hãy chú ý lắng nghe.”
Mọi người nghe tin thông tin cá nhân của Tần Thanh Man đã được dán lên bảng tin của công xã một tuần trước, ánh mắt của họ nhìn về phía Vi Phàm có chút khác lạ.
Vi Phàm vốn đã sợ hãi, lúc này lại bị mọi người nhìn như thế, sắc mặt của bà ta càng tái nhợt hơn.
Bà ta không biết chữ, mặc dù biết thông tin cá nhân của ứng viên sẽ được cán bộ công xã công bố trước cuộc tổng tuyển cử nhưng bà ta vốn không đọc, lúc này chỉ chăm chăm gây phiền phức cho Tần Thanh Man, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện kia.
Gương mặt của Vi Phàm từ trắng chuyển sang đỏ, trên trái toát mồ hôi lạnh.
Phương Minh Kiệt cầm trong tay tài liệu chứa thông tin cá nhân của Tần Thanh Man, đương nhiên ông ấy sẽ không kiêng nể Vi Phàm, ông ấy trực tiếp đọc thông tin cá nhân lên: “Đồng chí Tần Thanh Man sinh năm 1950, hai mươi mốt tuổi, người đồn Kháo Sơn, có bằng trung học phổ thông…”
Sau khi Phương Minh Kiệt đọc lên, mọi người cũng biết rõ Tần Thanh Man có đủ điều kiện tranh cử chức cán bộ công xã hay không.
Chưa nói đến những cái khác, chỉ cần dựa vàng bằng cấp, Tần Thanh Man đã có tư cách làm cán bộ công xã.
Mặc dù có rất nhiều thanh niên trí thức có học vấn đến từ các thành phố lớn, nhưng dân bản địa bọn họ thật sự không có mấy người có trình độ học vấn sao, những người học xong tiểu học còn có thể đi làm ở công xã, chứ đừng nói đến Tần Thanh Man đã tốt nghiệp trung học phổ thông, có trình độ học vấn cao (Tình huống của thập niên bảy mươi rất đặc biệt, trung học phổ thông đã được coi là có trình độ văn hóa cao.)
“Đúng vậy, công xã là nơi phục vụ quần chúng nhân dân không có khả năng làm giả, có một số người thua cuộc hết lần này tới lần khác không tìm nguyên nhân trên người mình, lại cứ suy đoán lung tung, người như vậy may mà không được tuyển, nếu không trong mắt nơi nào có người bình thường như chúng ta.”
Sau khi nghe thông tin cá nhân của Tần Thanh Man, có một giọng nói rất to đột nhiên vang lên trong đám đông.
Là Trịnh Mỹ Cầm.
Trịnh Mỹ Cầm tới từ rất sớm để cổ vũ cho Tần Thanh Man, đương nhiên cũng biết Vi Phàm đang làm khó Tần Thanh Man, lúc này đã có chứng cứ, cô ấy trực tiếp đứng lên đòi lại công bằng cho Tần Thanh Man.
“Tôi vừa nghe lãnh đạo công xã nói, thông tin cá nhân của những ứng cử viên đã được nhân viên công xã dán trên bản tin một tuần trước, nói như vậy, thông tin cá nhân của đồng chí Tần Thanh Man đã sớm được công bố, chỉ là có một số người mù quáng lựa chọn không nhìn thấy mà thôi.”
Có không ít người giúp Tần Thanh Man, trong đám người lại có người nói.
Người lên tiếng cơ bản đều là người của đồn Kháo Sơn.
Bởi vì bọn họ tận mắt chứng kiến Tần Thanh Man cứu người như thế nào, cứu người không phải chỉ cần có dũng khí là có thể cứu được, mà còn phải dựa vào trí tuệ, trí tuệ phải vượt xa người bình thường.
Người không có trí tuệ đi cứu người, đó chính là tự nộp mạng.
Nếu nói có ai ngoài Tần Thanh Man bất mãn việc Vi Phàm nghi ngờ cô thì chính là tất cả người dân trong đồn Kháo Sơn.
Mọi người bỏ phiếu bầu cho Tần Thanh Man không phải vì cô đã gả cho một người đàn ông tốt hay do Vệ Lăng có chức vụ cao trong quân đội, bọn họ bầu chọn Tần Thanh Man chỉ vì bản thân cô mà thôi.
Có thể nói, Vi Phàm không chỉ đắc tội với các đội viên trong đại đội của công xã mà còn đắc tội với tất cả người dân ở đồn Kháo Sơn.
Sau khi Phương Minh Kiệt chứng minh Tần Thanh Man có tư cách tham gia ứng cử, người dân ở đồn Kháo Sơn liếc nhìn Vi Phàm và nói ra vài câu mỉa mai.
Bọn họ rất ghét dáng vẻ không chấp nhận thua cuộc của Vi Phàm.
Đúng là Vi Phàm sợ Chu Kinh Quốc nhưng bà ta không hề sợ một đám dân thường. Vốn dĩ bà ta đang nơm nớp lo sợ trong lòng nhưng khi nghe người dân ở đồn Kháo Sơn mỉa mai vài câu, bà ta lại không kiềm được cơn giận mà trả lời.
"Có bằng cấp thì sao? Nếu Tần Thanh Man trực tiếp vào làm việc ở công xã thì tôi không có ý kiến gì, nhưng bây giờ Tần Thanh Man đang ứng tuyển vị trí cán bộ công xã. Nhân viên bình thường và cán bộ công xã khác nhau, các người nói xem, Tần Thanh Man ngoại trừ bằng cấp thì có gì hơn người, chỗ nào trên hồ sơ thể hiện năng lực cá nhân của cô ta?"
Mặc dù Vi Phàm không biết chữ nhưng vì bà ta thường nịnh nọt người khác nên cũng biết được một chút, bởi vậy bà ta mới lấy chuyện trên hồ sơ của Tần Thanh Man không ghi rõ năng lực cá nhân của cô ra để nói.