Bà ta chưa từng đi học, hoàn toàn không biết chính sách đãi ngộ của đất nước đối với quân nhân. Bà ta cứ tưởng nói đến chồng của Tần Thanh Man là có thể khiến quần chúng phản cảm, nhưng lúc này Tần Thanh Man hỏi ngược lại mấy câu liền làm lộ ra mục đích và nhân phẩm của bà ta.
Nói cách khác, mọi người đều biết bà ta thua sạch trong cuộc thi tuyển chọn nên cố tình gây rối với Tần Thanh Man, chụp mũ vu oan cho cô.
Tần Thanh Man đã nói, đã cho Vi Phàm cơ hội nhưng đối phương có chết cũng không hối cải, cô cũng không định tha cho Vi Phàm như thế: “Đồng chí Vi Phàm, tốt nhất là bà chứng minh được lời bà nói với tôi ban nãy là có căn cứ, nếu không thì chắc bà phải đến cục công an ngồi đấy.”
Tần Thanh Man biết mình còn trẻ, dù có thắng trong cuộc thi tuyển chọn trước mặt mọi người cũng chưa chắc đã được lòng tất cả nên mượn cớ Vi Phàm để chứng minh khả năng và cách làm của cô.
Cô không phải người để người khác bắt nạt.
Chu Kinh Quốc nghe lời Tần Thanh Man nói mà hoảng hốt, sau ông ta dám để Vi Phàm bị bắt được, nếu Vi Phàm bị bắt, bà ta có thể khai ra tính toán ngầm của ông ta, dù những tính toán này không quá rõ ràng nhưng vẫn có thật.
“Đồng chí Tần Thanh Man, đồng chí Vi Phàm nhất thời nóng vội nên mới ăn nói lung tung, đừng chấp nhặt quá, khoan dung độ lượng một chút, làm cán bộ công xã, chúng ta cũng phải hiểu cho tâm trạng của quần chúng không được chọn.”
Chu Kinh Quốc vội vàng hòa giải.
Hôm nay ông ta không muốn rước thêm chuyện nữa, không thấy Vi Phàm hay cả chủ nhiệm hội phụ nữ tiền nhiệm Trịnh Quế Hoa cũng không phải là đối thủ của Tần Thanh Man sao, ông ta mà còn lằng nhằng nữa thì chọc giận Tần Thanh Man mất.
Lúc đó Tần Thanh Man và Vệ Lăng cùng bắt tay xử lý thì chắc ông ta sẽ gặp rắc rối.
Chu Kinh Quốc nhượng bộ nên Giang Nguyên Khôi cũng nhạy bén không nói gì nữa, thậm chí còn vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Vi Phàm, bảo bà ta mau nhận lỗi với Tần Thanh Man.
Chỉ cần Vi Phàm chịu nhận lỗi thì chuyện hôm nay cùng lắm chỉ là bà ta không cam lòng vì không được chọn, chuyện to mới thành chuyện bé được.
Tần Thanh Man cũng đoán trước được Chu Kinh Quốc giở trò sau lưng ngăn cô được chọn làm cán bộ công xã, cô cũng đoán mình xử lý Triệu Thiên Thành nhiều quá, làm mất mặt Chu Kinh Quốc nên mới có chuyện hôm nay.
Nếu là lúc trước, chắc cô sẽ suy nghĩ đến việc Chu Kinh Quốc là người của ủy bản cách mạng rồi thôi.
Nhưng hôm nay thì không.
Từ khi Tần Thanh Man biết nhà họ Chu nhận Cao Diệp Phương đã biết sớm muộn gì cô cũng là kẻ địch của Chu Kinh Quốc, hôm nay xã giao cho có lệ chẳng bằng ra tay thật nặng, hôm nay cô phải làm Chu Kinh Quốc chấn động.
Đừng tưởng có quan hệ với Cao Diệp Phương ở thủ đô là có thể cười mãi.
Ha ha.
Tần Thanh Man là người đến từ đười sau, chỉ có cô mới biết làm thế nào mới tránh được nguy hiểm, đối phó với mười năm đặc biệt này như thế nào.
“Đồng chí Kinh Quốc, nếu đồng chí Vi Phàm chỉ nói một mình tôi thì tôi cũng sẽ bỏ qua, nhưng không có bằng chứng mà bà ta lại kéo cả quân nhân bảo vệ quốc gia vào. Chỗ chúng ta gần biên cương thế, mọi người an cư lạc nghiệp đều nhờ có quân nhân cố gắng giữ vững ngày đêm, có những khi bọn họ phải trả giá bằng tính mạng.”
Tần Thanh Man từ chối ý hòa giải Chu Kinh Quốc.
Thấy Tần Thanh Man tỏ vẻ cứng rắn, Chu Kinh Quốc biết ông ta đá trúng tấm sắt rồi.
Hà Kiến Bạch và Phương Minh Kiệt đứng chờ bên cạnh cũng biết rõ nhân phẩm và năng lực của Tàn Thanh Man, đây là đồng chí có thể xử lý nhu cầu của dân chúng mà bọn họ đang cần, cũng là một rường cột vững chắc không e sợ đám người ủy ban cách mạng này.
“Chúng tôi tin đồng chí Tần Thanh Man, chúng tôi cũng tin cơ mật mà người đồn Kháo Sơn nói. Đồng chí Tần Thanh Man dựa vào năng lực của mình nên được chọn, không có khuất tất gian lận gì cả.”
Đúng lúc này, người dân vẫn luôn quan sát mọi chuyện đột nhiên lên tiếng.
Có người cậy có ủy ban cách mạng nên gây rối muốn hại người, nhưng mọi người đều là người bình thường, chỉ muốn cuộc sống yên bình, có thể sống, được ăn no, nuôi già trẻ lớn bé trong nhà, thế nên bọn họ hiểu rõ tầm quan trọng của quân nhân.
Dù lúc này đất nước đang hòa bình nhưng những gì người lính biên giới phải đối mặt không phải là hòa bình.
Lúc nào bọn họ cũng phải đối mặt với sống chết, có những lúc không công bố số liệu không có nghĩa là không có ai hy sinh vì đất nước trong thời đại hòa bình, họ chỉ hi sinh trong mắt người thân, đồng đội của họ.
“Chúng tôi tin quân nhân đất nước là những người vô tư nhất, trung thành nhất.”
Có người giơ tay lên giữa đám đông.