Tuyết rơi dày nên không thể để cho bà ta ngất té xuống đất tuyết được, nếu không sẽ có chuyện.
Vi Phàm bất ngờ ngất đi cũng thích hợp.
Dân chúng thấy thế lập tức ngừng hoan hô.
“Các đồng chí, chúng tôi vốn không định công bố năng lực cá nhân của đồng chí Tần Thanh Man, nhưng chúng tôi đã thấy có những đồng chí không hiểu rõ nên hiểu lầm, như thế thì chúng tôi sẽ nói rõ từng việc với mọi người.”
Phương Minh Kiệt cầm loa, nhân lúc mọi người ngừng hoan hô mà lên tiếng.
Mọi người lập tức nhìn Phương Minh Kiệt đứng ở giữa, ánh mắt mong đợi.
Dù mọi người tin tưởng Tần Thanh Man vì niềm tin với quân nhân và gia đình, nhưng bọn họ cũng muốn được chính tai nghe thấy năng lực và thành tích của Tần Thanh Man.
“Các đồng chí, tôi là phó huyện trưởng Hà Kiến Bạch, tôi có thể chịu trách nhiệm cho hành động và lời nói của mình, năm ngoài, nhà ga Bạch Thành xảy ra…” Hà Kiến Bạch cầm loa nói đến thành tích đầu tiên của Tần Thanh Man.
Vừa nhắc đến thân phận phó huyện trưởng của Hà Kiến Bạch, dân chúng ở đó đã tin ngay.
Giữa đám đông, Hoàng Uyển Thanh vừa nghe Hà Kiến Bạch nói là biết ông ta muốn nói gì, lúc trước cô ấy cũng là người trong cuộc, nếu Tần Thanh Man không cứu cô ấy thì cô ấy không tưởng tượng nổi hậu quả nữa.
Giọng điệu uy nghiêm của Hà Kiến Bạch cực kỳ bình tĩnh, theo lời ông ta kể, mọi người dần nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng đó.
Mọi người đặt tay lên ngực tự hỏi nếu bọn họ gặp chuyện như thế thì có thể nhận ra hai mẹ con là kẻ buôn người phối hợp cực kỳ ăn ý đó không? Nếu bọn họ gặp chuyện đó thì có thể giải quyết vấn đề nan giải này không.
Dù có nghĩ thế nào thì bọn họ cũng không thấy mình giải quyết được.
Bọn họ không có tầm nhìn hay trí thông minh như Tần Thanh Man, nếu gặp hai mẹ con Chu Bảo Văn thì bọn họ sẽ bị thiệt ngay, chỉ cần nghĩ đến tình cảnh của người bị hại Mã Tú Oánh trong lời Hà Kiến Bạch kể là mọi người không rét đã run.
Nếu đến mức đó thì gọi trời trời chẳng biết, kêu đất đất chẳng hay, chẳng bằng chết đi cho xong.
“Tôi có thể chứng minh tính chân thực trong lời nói của đồng chí phó huyện trưởng, vì tôi là thanh niên trí thức được đồng chí Tần Thanh Man cứu. Lúc trước tôi đã giải thích với mọi người xung quanh, đưa ra đủ bằng chứng nhưng không ai tin lời tôi nói, nếu không có đồng chí Tần Thanh Man thì chắc tôi đã bị bọn buôn người kéo đi rồi.”
Lúc mọi người đang căm ghét đám buôn người thì Hoàng Uyển Thanh giơ tay lên nói.
Mọi người nghe lời Hoàng Uyển Thanh nói, chủ động nhường chỗ cho cô ấy.
Hoàng Uyển Thanh thuận lợi bước đến cạnh Tần Thanh Man, cuối cùng cô ấy cũng có thể làm bạn với Tần Thanh Man.
“Đồng chí này đúng là thanh niên tri thức suýt nữa bị hại ở nhà ga huyện.” Hà Kiến Bạch vốn không biết Hoàng Uyển Thanh, nhưng từ lúc Hoàng Uyển Thanh nói, Trịnh An Quốc lập tức nhận ra thân phận của Hoàng Uyển Thanh.
“Trời ạ, người trong cuộc ở bên cạnh chúng ta sao.”
Dân chúng xôn xao.
Mọi người lại càng sợ hãi và căm ghét bọn buôn người hơn.
Tần Thanh Man nhận lấy cái loa Phương Minh Kiệt đưa để phổ cập cho dân chúng, nếu gặp nguy hiểm như thế thì phải làm thế nào để tránh làm mình bị thương.
Cô nói cực kỳ cẩn thận, mọi người cũng nghiêm túc lắng nghe.
Không ai dám chắc mình sẽ không gặp nguy hiểm như thế, học nhiều hơn mới biết làm sao để thoát khỏi nguy hiểm.
Lúc này hình tượng của Tần Thanh Man trong mắt dân chúng càng tốt hơn.
Ánh mắt mọi người nhìn Tần Thanh Man lấp lánh như ánh sao.
Chu Kinh Quốc nhìn cảnh tượng trước mắt là biết ông ta không thể ngăn Tần Thanh Man vùng lên được.
Tần Thanh Man có thể thay đổi nguy cơ thành cơ hội thể hiện năng lực cá nhân, khiến dân chúng tin tưởng thế không chỉ là chuyện năng lực mà còn là sự kết hợp giữa cách làm và trí tuệ.
Giọng Tần Thanh Man êm ái khiến người ta bất giác yên tâm hẳn.
“Các đồng chí, nếu mọi người gặp chuyện này cũng đừng hoảng sợ, nếu người lạ xung quanh không tin lời mọi người nói thì chúng ta cố gắng làm lớn chuyện lên, gây rối đến mức chỉ đến khi công an ra mặt mới giải quyết được, chỉ cần có công an là mọi người an toàn rồi.”
Tần Thanh Man thấy mọi người nghe nghiêm túc nên nêu thêm nhiều ví dụ về cách xử lý khi bị đám buôn người kéo đi trước đám đông, cuối cùng mới kết thúc.
“Cảm ơn đồng chí Tần Thanh Man.”
Mọi người nhiệt tình vỗ tay.
“Các đồng chí, chuyện đồng chí phó huyện trưởng vừa nói là thành tích của đồng chí Tần Thanh Man khi còn ở huyện, bây giờ tôi cũng kể một thành tích của đồng chí Tần Thanh Man ở đây.” Phương Minh Kiệt cầm loa Tần Thanh Man đưa rồi nói.
“Mọi người còn nhớ chuyện quản lý nông trường Hồng Kỳ bị đổi không?”
Nói đến chuyện xảy ra ở huyện thì mọi người còn thấy xa xôi cách biệt, nhưng vừa nhắc đến cả nhà Ngô Viễn Minh nông trường Hồng Kỳ là dân chúng gần như biết hết.
“Tôi biết, tôi biết.”
Rất nhiều người giơ tay lên, ánh mắt mọi người nhìn Tần Thanh Man cũng sáng lấp lánh.
Lúc nhắc đến quản lý nông trường Hồng Kỳ, Chu Kinh Quốc lại đổ mồ hôi lạnh đầy lưng.
Sao ông ta lại đắc ý vì có Cao Diệp Phương tham gia cùng mà quên mất khả năng chiến đấu của Tần Thanh Man mạnh mẽ đến mức nào chứ.
Gia đình Ngô Viễn Minh chính là vết xe đổ đó!