Lần này Tần Thanh Man tham dự tuyển cự, rất nhiều người từ đồn trú tới đây, mấy thanh niên này chân tay khỏe mạnh, đi đường cũng nhanh, vừa về đến thôn đã kể lại chuyện cuộc bầu cử ở công xã cho những người ở lại trong thôn nghe.
Mọi người đều tập trung ở cổng đồn, khi nghe tin Vi Phàm và một số cán bộ xã đang làm khó Tần Thanh Man ai nấy đều tỏ ra tức giận, bất mãn.
Sao mà có được toàn bộ phiếu bầu còn bị người ta hoài nghi.
Chẳng lẽ không cho phép người được bình chọn là người được mọi người kính trọng vì quá ưu tú sao!
Tức giận, những người dân ở đồn Kháo Sơn không đến công xã đều rất tức giận, bọn họ muốn lao ngay đến công xã để đòi công lý cho Tần Thanh Man.
May mắn thay, đám thanh niên không thừa nước đục thả câu, nhanh chóng kể lại chuyện Tần Thanh Man xử lý Vi Phàm như thế nào, phó huyện trưởng, chủ tịch xã và lãnh đạo quân khu tỉnh đều ra mặt ủng hộ Tần Thanh Man như thế nào.
Điều này đã làm dịu đi sự tức giận của mọi người.
Đồng thời, mọi người đều vui vẻ và vừa lòng khi Tần Thanh Man được bầu làm cán bộ công xã.
Trịnh Phong ở đồn điền biết được Tần Thanh Man ở công xã gặp chuyện, tính thời gian, hắn lập tức đánh xe chạy đến công xã, hôm nay trên xe bò của hắn còn chuẩn bị thêm một chiếc ghế.
"Chị, chị ơi."
Trịnh Phong còn chưa kịp nói gì, thì có tiếng nói đột nhiên phát ra từ trên xe, đồng thời tấm chăn dày cũng được vén lên, lộ ra Sở Sở đang bị bao bọc như một quả bóng.
"Sở Sở ở trong đồn điền nghe được chuyện trên trấn, nhất định đòi phải tới đón các người. Tôi nghĩ đứa nhỏ này không chiếm nhiều chỗ nên mới đưa nó đi theo. Vừa rồi chắc là đã dựa vào xe mà ngủ quên." Trịnh Phong nhìn Sở Sở rồi nhìn về phía Tần Thanh Man, giải thích một câu.
Lúc đó, đám người Trịnh An Quốc mới biết tại sao Sở Sở lại đến.
“Có lạnh không?” Tần Thanh Man dùng toàn sức bế Sở Sở lên, nói thật, cô ôm cậu cũng hơi khó khăn.
Nguyên nhân chính là vì mùa đông này Sở Sở tăng cân, không những tăng cân mà còn mặc quần áo dày như vậy, thân hình Tần Thanh Mạn mảnh khảnh, quả thực ôm Sở Sở như thế hơi khó khăn.
Sở Sở vốn tưởng rằng mình tới đây sẽ bị Tần Thanh Man mắng, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe mắng.
Kết quả, Tần Thanh Man không những không mắng mà còn ôm cậu lên.
Đứa bé lập tức cảm động muốn chết, ôm lấy Tần Thanh Man dụi loạn xoạ nói: "Chị, không lạnh, em không lạnh chút nào, vừa rồi quấn chăn nên người em rất ấm áp."
"Vậy thì quay về thôi." Tần Thanh Mạn nhìn thấy chóp mũi Sở Sở dính chút mồ hôi, biết cậu thật sự không lạnh, vội vàng mời đám người Trịnh An Quốc lên xe.
Mặc dù trời vẫn còn hửng sáng nhưng có lẽ bọn họ đi được nửa đường là trời sẽ tối mất.
Phải tranh thủ về sớm thôi
"Đi, mau về nhà đi, có chuyện gì về đến nhà rồi nói." Trịnh An Quốc cũng không có ý định ở trước cửa công xã nói thêm gì, nhìn thấy Tần Thanh Man ôm Sở Sở đi về phía xe, cũng kéo Tiền Tương Dương đi về phía đấy.
"Đô Đô... Chị ơi, Đô Đô."
Sở Sở mừng rỡ quá nên nói năng lộn xộn.
“Đô Đô sao vậy?” Tần Thanh Man không thể tin nhìn về phía chiếc xe.
Sau đó, cô nhìn thấy Trịnh An Quốc xốc lên một đống tròn tròn đen thui.
Đống đen này cuộn tròn trên xe, ngủ say sưa, lúc cảm thấy chiếc chăn bị nhấc lên, nó mới mở mắt nhìn qua, sau đó nhảy lên lao vào người Tần Thanh Man.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương: ...
Hoàng Uyển Thanh mỉm cười với Sở Sở nắm đấm ra hiệu.
Trịnh Phong cũng ngượng ngùng cười: "Nếu Sở Sở muốn đi theo, đương nhiên Đô Đô cũng sẽ đi theo. Dù sao bọn họ cũng không tốn nhiều diện tích nên tôi để bọn họ lên xe trượt."
Kể từ khi Tần Thanh Mạn và sói con cứu người lập được công lớn, người dân trong đồn điền đều yêu mến và bao dung sói con, hoàn toàn không hề sợ hãi chút nào.
Ngay cả chó săn trong điền khi nhìn thấy Đô Đô cũng không sủa to.
Khuôn mặt Tần Thanh Man không chút biểu tình buông Sở Sở xuống, sau đó ôm con sói con vào lòng: "Mau lên xe, chúng ta phải về nhà." Nói xong cô lập tức ngồi xuống bên cạnh Trịnh An Quốc.
Sở Sở và Hoàng Uyển Thanh nhìn nhau, lè lưỡi rồi cùng nhau lên xe trượt.
Mọi người ngồi xuống kiểm tra đống lửa than trên xe trượt, thấy không có vấn đề gì, mới đắp chăn dày lên chân, theo tiếng hét của Trịnh Phong, ngựa quay đầu chạy về hướng đồn Kháo Sơn.
Ngồi trên xe trượt đều là người một nhà, Trịnh An Quốc cũng không đợi về tới đã nói chuyện, nói thẳng với Tần Thanh Man: “Uỷ viên ban tổ chức của văn phòng cháu tên là Triệu Xuân Tĩnh, là vợ của Chu Kinh Quốc."
Đây là lý do tại sao lúc trước ông ấy không nói nhiều về Triệu Xuân Tĩnh ở văn phòng.
Tần Thanh Mạn không ngờ vợ Chu Kinh Quốc lại đảm nhiệm chức ủy viên ban tổ chức công xã, chức vụ này ở xã không rõ ràng nhưng ở huyện lại rất quan trọng.
“Hôm nay Triệu Xuân Tĩnh không đi làm sao?"
Cô nhớ hôm nay không gặp Triệu Xuân Tĩnh.
"Đúng vậy, Triệu Xuân Tĩnh xin nghỉ mấy ngày, nghe nói đầu gối bị thương, không đi được." Trịnh An Quốc đáp lời Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man lại có suy đoán, chuyện Triệu Xuân Tĩnh xin nghỉ phép có thể liên quan đến Cao Diệp Phương. Cô nhớ lại khi vợ chồng Chu Kinh Quốc đến cầu hôn Hoàng Uyển Thanh, Triệu Xuân Tĩnh đã khinh thường Cao Diệp Phương như thế nào.
"Thanh Man, cháu phải cẩn thận với Triệu Xuân Tĩnh này." Trịnh An Quốc nhắc nhở Tần Thanh Man.
"Bí thư, đừng lo lắng, trong lòng cháu tự biết rõ." Tần Thanh Man gật đầu.