Tần Thanh Man dẫn theo Hoàng Uyển Thanh, Sở Sở, ôm theo sói con còn chưa đi vào cửa nhà đã bị kinh ngạc trước vô số món quà được bày ở trong sân rồi.
Đều là đồ mùa này mà người nhà nông có thể lấy ra, không quý trọng, nhưng cũng đại biểu cho lời chúc mừng của mọi người khi Tần Thanh Man được chọn làm chủ nhiệm hội phụ nữ công xã.
“Chị, thật là nhiều đồ.”
Sở Sở lật xem từng món quà to nhỏ trong giỏ liễu, có rau khô, cũng có vài củ cải, khoai tây, trứng gà, thậm chí còn có đậu phụ, giá đỗ, đều là những món quà đơn sơ dị.
“Đều dời vào trong nhà đi, đặt vào trong hầm, giỏ liễu rửa sạch, lau khô, chốc nữa chị nấu chút mì tam hợp màn thầu đáp lễ, đến lúc đó lại đặt giỏ liễu lại trong sân.”
Tần Thanh Man chỉ huy hai người trong nhà hành động.
Hôm nay người tặng quà nhiều, nửa cái sân nhỏ đều bị để kín rồi, có thể nói tất cả người trong đồn đều tặng quà cho nhà bọn họ.
Quà không nặng, nhưng tình nghĩa nặng, những giỏ liễu này, phải trả.
Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở vừa nghe, lập tức hành động, Tần Thanh Man cũng vội vàng nhóm lửa xắn tay áo bận rộn hẳn.
Nhiệt độ nhà cô cao, lên men bột khá dễ dàng.
Lúc Tần Thanh Man ở trong bếp bận rộn, Hoàng Uyển Thanh cũng đang dọn giỏ liễu, bởi vì cần để đồ ăn, nên nhất định phải lau sạch sẽ đáy giỏ liễu, cô ấy ở bên cạnh giếng nước múc nước chà giỏ liễu, còn Sở Sở thì đi vắt sữa dê.
Sở Sở nhỏ, Hoàng Uyển Thanh không yên tâm để đứa nhỏ ở bên giếng nước, nên cử người đi vắt sữa.
Trong nhà có nuôi dê, dù sao vắt sữa cũng là công việc bắt buộc mỗi ngày, phải có người làm, như thế, tất cả người trong nhà họ Tần vừa đế về nhà đã bận rộn.
Giếng nước gần nhà bếp, Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh vừa bận rộn vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Lúc trước ở trên xe trượt tuyết Hoàng Uyển Thanh cũng nghe thấy Tần Thanh Man và Trịnh An Quốc bọn họ nói chuyện, biết những cán bộ công xã này có lòng muốn cải thiện đãi ngộ và hoàn cảnh công việc cho thanh niên tri thức, là một thanh niên tri thức, cô ấy là người đầu tiên ủng hộ.
“Thanh Man, chị nói xem liệu thực sự có thể cải thiện công việc của thanh niên tri thức không?”
Hoàng Uyển Thanh ở nông trường làm không ít thời gian, nói thật, cô ấy không hề có chút nhiệt tình nào với công việc ở nông trường.
Chủ yếu do nông trường cũng là một đoàn thể xã hội nhỏ, bên trong cũng có rất nhiều người ỷ theo lý luận của Ủy ban Cách mạng mà đấu đá nhau, nếu là ai đó nghe thấy hoặc là không phục tùng quản lý, thì lập tức phân công người đó đi làm việc bẩn nhất mệt nhất.
Ở đâu có công bằng chứ.
Bọn họ đây là nông trường xây dựng, lại không phải là trại lao động cải tạo, nhưng hiện tại nhìn vào không khác gì trại lao động là mấy, chẳng trách nhiều thanh niên tri thức đến nơi này đều im lặng gì cũng không nói, chỉ vùi đầu làm việc.
Trời cao hoàng đế xa, không có người mạnh bảo vệ, ngày tháng quả thật không dễ sống.
Tần Thanh Man đang nhào bột, nghe thấy câu hỏi của Hoàng Uyển Thanh, biết được Hoàng Uyển Thanh bởi vì lúc trước ở gặp chuyện ở nông trường cũng đồng cảm, cô suy nghĩ một chút mới trả lời: “Cần phải có thời gian và cơ hội.”
Năm nay mới là năm 71, cách mười năm kết thúc vẫn còn năm năm, thời gian không tính là ngắn, cá nhân không thể chống lại được tình thế của cả đất nước.
Hoàng Uyển Thanh cũng biết lúc này tình thế của đất nước có bao nhiêu phức tạp, ở đồn Kháo Sơn, ngược lại cảm thấy bình yên hơn, cộng thêm có Lăng Vệ và Tần Thanh Man bảo vệ, cô ấy cảm thấy sống càng thoải mái hơn ở thủ đô.
“Đúng rồi, Thanh Man, người nhà em gửi thư đến rồi.”
Hoàng Uyển Thanh đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng nói với Tần Thanh Man.
“Là chuyện tốt.” Tần Thanh Man biết được càng nhiều hơn Hoàng Uyển Thanh, đối với chuyện Hoàng Uyển Thanh bây giờ mới nhận được thư của gia đình cô ấy ngược lại cảm thấy nhà họ Hoàng dường như không mấy xem trọng Hoàng Uyển Thanh.
“Uyển Thanh, nhà em không phải hôm nay mới gửi thư, mà năm ngoái đã gửi thư rồi, còn gửi rất nhiều lần, thậm chí còn gửi một số tiền và phiếu lương thực kèm với thư.” Ánh mắt Hoàng Uyển Thanh sáng rực nhìn Tần Thanh Man.
Lông mày Tần Thanh Man hơi nhíu lại: "Ý em là có người chặn thư của em à?”
“Đúng vậy, lúc trước em chưa từng nhận được thư của người nhà gửi đến, sáng sớm hôm nay mới nhận được.” Hoàng Uyển Thanh nói, dứt khoát lau nước trên tay, sau đó từ trong áo quần rút ra một bì thư đã xé qua đưa cho Tần Thanh Man.
Lúc nãy nếu không cùng về đồn với mấy người Trịnh An Quốc, cô ấy sớm đã đưa thư cho Tần Thanh Man coi rồi.
Tần Thanh Man đối mặt với sự tín nhiệm của Hoàng Uyển Thanh cũng không khách sáo, nhận thư là xem ngay.