Âm thanh náo nhiệt thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, ai nấy đều chạy ra hỏi thăm xem chuyện gì xảy ra.
Lúc đầu, còn tưởng rằng là đám trẻ con kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhưng sau khi nghe xong thì mới nhận ra không phải vậy.
Là một nhóm trẻ con tranh nhau mời Sở Sở về nhà mình ăn cơm trưa.
Nghe xong, mọi người mới hiểu tại sao đám trẻ này lại tranh giành Sở Sở, bởi vì bọn họ đều đã nhận được quà đáp lễ từ Tần Thanh Man.
Mỗi nhà một chiếc bánh bao lớn, quà không nặng nhưng cũng không nhẹ.
Tần Thanh Man đi làm không có ai ở nhà, chỉ có mình đứa nhỏ Sở Sở, mọi người đều dự định để Sở Sở ăn ở nhà mình.
Bây giờ còn chưa phải đầu xuân tuyết tan, tổ sản xuất cũng chưa có nhiều việc, mỗi nhà còn giữ lại chút thịt, Tần Thanh Man giờ là cán bộ xã, không tiện mời cô về nhà ăn cơm, cho nên mọi người đều quyết định nhắm vào Sở Sở.
Sau đó đã xuất hiện một màn cùng nhau cướp người vừa rồi.
Sở Sở hơi bối rối khi bị bạn bè tranh nhau, một lúc sau mới hiểu ra nguyên nhân, cậu vội vàng kéo quần áo mình ra: “Các cậu đừng tranh giành nữa, buổi trưa tớ sẽ không đến nhà nào cả."
Giọng nói này làm mọi người bình tĩnh lại.
"Tại sao vậy? Hôm nay nhà tớ ăn thịt, đặc biệt làm cho cậu đó." Tam Mộc khụt khịt mũi, vô cùng đáng thương nhìn Sở Sở, nếu hôm nay Sở Sở không đến nhà cậu nhóc ăn cơm, trưa nay cậu nhóc sẽ không được ăn thịt.
Nhà không có khách, mẹ cậu nhóc cũng luyến tiếc nấu thịt.
Nhà mấy đứa nhỏ khác cũng vậy, khi nghe tin Sở Sở không về nhà nào cả, bọn nhỏ đều sốt ruột nhìn Sở Sở.
Thấy mọi người không còn tranh nhau nữa, Sở Sở mới vội vàng bò dậy, sau đó nghiêm túc nhìn nguyên đám nhỏ nói: “Chị tớ làm bánh bao nhân thịt cho tớ, đương nhiên tớ sẽ không đến nhà các cậu ăn rồi."
Tuy rằng cậu còn nhỏ, nhưng cậu cũng biết ăn cơm nhà người khác là ân tình, khó báo đáp.
"Nhưng, nhưng mẹ tớ bảo tớ phải kéo cậu về nhà ăn cơm trưa!" Tam Mộc không biết phải làm sao bây giờ.
"Chỉ cần nói với mẹ cậu là mọi người đều muốn mời tớ, nhưng nhà ai tớ cũng không tới."
Sở Sở trả lời Tam Mộc xong thì vỗ nhẹ tuyết trên quần áo, vừa mới lăn lộn một vòng trên mặt đất, trên quần áo dính rất nhiều tuyết.
"Sở Sở, cậu cũng sẽ không đến nhà chúng tớ sao?"
Những đứa trẻ khác đồng thanh hỏi.
“Đúng vậy, đều không tới, chị tớ đã dặn tớ trông nhà đó, không thể chạy lung tung." Sở Sở tạm thời bịa ra một lý do.
"Vậy chẳng phải trưa nay chúng ta không được ăn thịt sao?"
Tất cả bọn trẻ đều tỏ ra thất vọng.
Đối với bọn họ, việc được ăn thịt rất quan trọng.
"Hay là chúng ta đi ra sau núi săn thú đi." Sở Sở nhìn ra tâm tư thèm ăn thịt của bạn nhỏ, nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của mọi người, nếu không bọn họ dây dưa thêm cả nữa cũng chưa xong.
“Sau núi có thể săn thú à?”
Mấy người bạn nhỏ bị lời nói của Sở Sở hấp dẫn.
"Chúng ta dẫn Đô Đô đến đó đi. Đô Đô nhất định sẽ tìm được con mồi." Sở Sở liếc nhìn con sói con dưới chân mình, vô cùng tự tin.
"Có nguy hiểm không?"
Có người động tâm.
"Chỉ đi phía sau núi cũng không nguy hiểm, bình thường chúng ta vẫn ra phía sau núi để trượt tuyết mà." Tam Mộc đưa tay xoa nhẹ lên mũi, hạ quyết tâm đi cùng Sở Sở ra sau núi săn thú.
Trong nhà không ăn được thịt rồi, nên mong đợi thịt ở trên núi.
"Được, đi thôi."Các bạn nhỏ lập tức thông qua toàn bộ phiếu bầu.
"Chúng ta đi ra phía sau núi đi." Sở Sở vẫy tay, dẫn một đám trẻ con chạy về phía sau núi.
Mấy người trẻ tuổi cách đó không xa nghe được bọn trẻ nói chuyện đều nhìn nhau, đành bất đắc dĩ mà đi theo.
Bọn họ phải để mắt tới bọn trẻ, tránh cho chúng bị thương thật.
Đồn Kháo Sơn vì Sở Sở mà náo nhiệt lên, Hoàng Uyển Thanh cũng đã đến phòng thu phát của nông trường Hồng Kỳ, nhìn đồng chí đang cúi đầu xem báo, cô ấy nói thẳng: “Đồng chí, làm phiền tìm giúp tôi xem có còn thư của tôi không?"
Đồng chí đang đọc báo ngẩng đầu lên, nhận ra Hoàng Uyển Thanh, trả lời luôn: "Thanh niên trí thức Hoàng, trong phòng thu phát không có thư của cô."
Hoàng Uyển Thanh khẽ cau mày, móc lá thư vừa nhận được ngày hôm qua trong ngực ra, nói: “Người nhà tôi nói, năm trước họ đã gửi cho tôi mấy bức thư, trong đó còn có tiền và phiếu lương.”
Bất cứ chuyện gì liên quan đến tiền và phiếu lương đều không phải là vấn đề nhỏ.
Trạm trưởng mới Hồ Tự Cường tình cờ đi ngang qua lập tức nhìn sang: "Đồng chí Ngưu Nghiễm, sao lại thế này?
Ngưu Nghiễm bị đôi mắt uy nghiêm của Hồ Tự Cường nhìn, thoáng chốc sợ hãi không thôi.