Từ khoảnh khắc trạm trưởng mới Hồ Tự Cường làm to chuyện, đã bắt đầu thu hút sự chú ý của rất nhiều người, vô số ánh mắt của mọi người đều tập trung vào phòng văn thư, ánh mắt của một số cán bộ lãnh đạo khác cũng ở đây.
Lý Hồng Nghĩa báo cáo việc bắt giữ Triệu Thiên Thành cho đồn công an huyện, tin tức giống như có cánh bay ra ngoài.
Một số bay đến phòng làm việc của Ủy ban Cách mạng công xã Chu Kinh Quốc, một số bay đến phòng làm việc của Ủy ban Cách mạng cấp huyện Triệu Tài.
Gần như trước khi đồn công an huyện nhận được báo cáo, Chu Kinh Quốc và Triệu Tài đã biết chuyện đồn công an muốn bắt Triệu Thiên Thành, đương nhiên đương sự Triệu Thiên Thành cũng biết chuyện này.
Trong phòng làm việc của Ủy ban Cách mạng cấp huyện, Triệu Thiên Thành kinh ngạc nhìn Triệu Tài.
Anh ta vừa mới bị gọi đến phòng làm việc của Triệu Tài, khoảng thời gian này anh ta khá ngoan ngoãn, có tiền đồ tươi sáng phía trước, anh ta thực sự đã nhịn lẻn đến nông trường Hồng Kỳ để gặp Cao Diệp Phương.
Triệu Thiên Thành vốn tưởng là Triệu Tài gọi anh ta đến phòng làm việc có chuyện gì tốt, ai ngờ vừa mới tới phòng làm việc, còn chưa kịp gọi một tiếng ông ngoại, đã bị cho một cái tát, đây là lần đầu tiên ông ngoại của anh ta tát anh ta.
"Ông ngoại!"
Triệu Thiên Thành không dám tin nhìn Triệu Tài, cẩn thận nhớ lại, trong khoảng thời gian này anh ta thật sự không làm chuyện gì quá giới hạn hết, ngày nào cũng đi làm cùng Triệu Tài, còn ăn ở nhà ông ngoại anh ta.
Sao đột nhiên tai vạ lại bất ngờ từ trên trời rơi xuống chứ?
“Cháu trộm cầm thư của Hoàng Uyển Thanh à?” Triệu Tài dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Triệu Thiên Thành.
Ông ta thật sự cảm thấy mình dạy dỗ có vấn đề, sao không giáo dục được Triệu Thiên Thành chứ, vì một người phụ nữ, mà ngày nào cũng gây ra nhiều chuyện như vậy, chê vị trí của ông ta ổn định quá à?
"Cầm....Cầm ạ."
Lúc này Triệu Thiên Thành mới hiểu vì sao mình bị đánh.
"Cháu không biết trộm thư của người khác là phạm pháp à?" Triệu Tài dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Triệu Thiên Thành, đứa nhỏ này nhìn vẻ ngoài thì thông minh, sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?
Sao cũng phải phải tìm chút chuyện không cần thiết, làm phiền mọi người.
"Ông ngoại, không phải là mấy bức thư thôi sao, cháu còn chưa mở, cùng lắm thì cháu trả lại cho Hoàng Uyển Thanh." Triệu Thiên Thành vẫn chưa hiểu được tính nghiêm trọng của việc lấy thư của người khác, thậm chí còn nghĩ là trả lại thì sẽ không sao.
Triệu Tài nhìn Triệu Thiên Thành còn chưa biết mình sai ở đâu, tức giận đến suýt mất bình tĩnh: “Trong thư của Hoàng Uyển Thanh có tiền và phiếu lương thực, số lượng rất lớn. Bây giờ chuyện đã bại lộ, đồn công an sẽ sớm cử người đến bắt cháu.”
“Cháu...cháu không biết ở trong đó có tiền với phiếu lương thực!”
Triệu Thiên Thành chấn động.
Vốn dĩ lúc lấy được thư của Hoàng Uyển Thanh, anh ta cũng định mở ra đọc, nhưng trước khi mở, anh ta do dự một lúc, cuối cùng cũng không mở ra.
"Cháu giải thích với ông thì có ích gì? Bây giờ người ta đã báo công an, công an muốn xử lý theo pháp luật." Triệu Tài thấy Triệu Thiên Thành biết sợ, trong lòng mới thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng đau đầu không biết nên giải quyết như thế nào.
Ông ta nhất định phải bảo vệ Triệu Thiên Thành, nhưng làm sao mới có thể bảo vệ được đây?
Triệu Tài nghe nói Tần Thanh Man cũng có mặt tại hiện trường.
Vốn ông ta cũng không để ý đến Tần Thanh Man, dù sao khả năng một cô gái thôn quê lọt vào mắt xanh của ông ta là quá thấp, kết quả, tin tức cuộc tuyển cử cán bộ công xã ngày hôm qua truyền đến, khiến ông ta chấn động.
Lúc này ông ta mới biết Tần Thanh Man tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tuyệt đối không phải là một cô gái thôn quê, cái gì cũng không biết.
"Ông ngoại, phải làm thế nào bây giờ?"
Triệu Thiên Thành sợ đến mất hồn mất vía, anh ta biết sự lợi hại của công an, nếu mà bị thẩm vấn, có lẽ anh ta sẽ nôn ra hết những gì mình đã làm, đến lúc đó nói không chừng sẽ gây ra rắc rối lớn.
"Bây giờ cháu mới biết sợ, lúc đầu cháu đã làm gì? Nếu trước khi làm, cháu hỏi ông và cha cháu, đã không xảy ra tình huống như bây giờ." Triệu Tài vừa mắng Triệu Thiên Thành vừa nhanh chóng nghĩ cách giải quyết.
Cách tốt nhất là hòa giải.
"Ông ngoại, tin cháu đi mà, cháu thật sự chưa mở thư ra, tiền và phiếu lương thực gì đó ở bên trong cháu cũng không động vào, cháu còn không biết ở trong đó có tiền và phiếu lương thực, ông thấy cháu chủ động trả lại có được không?" Triệu Thiên Thành đầy mong đợi nhìn Triệu Tài.
Anh ta thực sự không muốn bị công an bắt.
Chỉ có người xấu mới bị công an bắt, nếu như anh ta bị bắt, thì dù có phạm tội hay không, có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
"Ông thông báo cho cậu của cháu rồi, lát nữa cháu đi theo cậu của cháu, trốn đi trước."
Triệu Tài phải câu giờ.