"Cô dựa vào đâu mà nghi ngờ?"
Cao Diệp Phương vừa tim đập thình thịch vừa kiên quyết phản bác lại, đồng thời mặt đỏ bừng sau khi bị sỉ nhục.
"Cao Diệp Phương, tôi nhớ đêm ngày 29 năm ngoái cô trở về ký túc xá, trên cổ đều là... ừm... vài dấu vết." Người nói chuyện cuối cùng cũng chen ra khỏi đám đông, đứng ở trước mặt Cao Diệp Phương.
Nhìn thấy người nọ, Cao Diệp Phương khẽ run lên: "Cô đang nói bậy gì thế?"
"Sao tôi lại nói bậy? Không phải đêm đó cô nửa đêm mới về ký túc xá à? Người khác có thể không biết, cô ngủ cạnh tôi, đánh thức tôi, sao tôi lại không biết cô về khi nào?" Thôi Tú Tú bất mãn nhìn Cao Diệp Phương, cô ta không hề nói dối một lời nào.
Trong đám đông rất nhiều người biết Thôi Tú Tú và Cao Diệp Phương ở cùng một ký túc xá, nghe thấy lời nói khẳng định của Thôi Tú Tú, mọi người đều kinh ngạc nhìn Cao Diệp Phương.
Tục ngữ có câu, đừng bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, thực sự không thể tin được Cao Diệp Phương lại chơi bời như vậy.
Mọi người lập tức trở nên tò mò bàn tán, rối rít nhìn về phía Chu Kinh Quốc.
Mặc dù Chu Kinh Quốc không phải là người trong cuộc, nhưng đây chính là bố chồng của Cao Diệp Phương, ngay trước mặt bố chồng, Cao Diệp Phương bị vạch trần đã lừa gạt Triệu Thiên Thành, đây không phải là tát vào mặt Chu Kinh Quốc, chủ nhiệm Ủy ban cách mạng công xã sao!
Sắc mặt Chu Kinh Quốc tối sầm lại.
Là tức giận thật sự.
Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự xúc phạm như vậy.
Mọi người nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Chu Kinh Quốc, phấn khích không thôi, mặc dù họ đều rất sợ Chu Kinh Quốc, vị chủ nhiệm Ủy ban cách mạng công xã này, nhưng điều đó cũng không ngăn bọn họ xem trò cười của Chu Kinh Quốc.
Thứ họ thích xem nhất là trò cười của mấy vị lãnh đạo.
Cao Diệp Phương không ngờ người nhảy ra đạp mình là Thôi Tú Tú, hai người không chỉ ở cùng một ký túc xá trước đây, mà bây giờ họ cũng ở chung một ký túc xá, cho nên Thôi Tú Tú vừa mở miệng đã có rất nhiều người tin.
Cao Diệp Phương cố gắng duy trì biểu cảm trên mặt, đầu óc cô hoạt động nhanh chóng, xem nói sao mới có lợi cho bản thân.
Chỉ cần cô ta không thừa nhận, thì không ai có thể chứng minh đứa bé trong bụng cô ta không phải của Triệu Thiên Thành.
Cùng lắm là cô ta sinh đứa bé ra là được.
"Tú Tú, mặc dù hôm đó tôi về muộn, nhưng tôi không phải là người duy nhất trong ký túc xá về muộn, sao có cô có thể nói mò như thế? Hôm đó mọi người đều được nghỉ, đi chơi về muộn một chút cũng là chuyện bình thường. Dựa theo logic của cô thì hôm đó ai về ký túc xá muộn cũng có vấn đề à?"
Lời nói của Cao Diệp Phương khiến trái tim của rất nhiều người trong đám đông giật nảy lên.
Đúng là hôm đó có rất nhiều người về muộn.
Một số người lên cửa hàng trên thị trấn ăn cơm tụ họp, một số người thì hẹn bạn cùng nhau đi dạo bộ, cũng có người đi hẹn hò.
Còn làm gì trong buổi hẹn hò, chạm tay, làm chút việc quá giới hạn nhất định là có.
Thấy Cao Diệp Phương đang muốn gây chia rẽ giữa mình và toàn bộ người trẻ trong nông trường, Thôi Tú Tú không nhịn được cơn tức này, lập tức phản bác: “Người khác thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết buổi tối hôm đó cô trở về, trên cổ có rất nhiều dấu hôn màu đỏ."
Là một cô gái lớn, Thôi Tú Tú thực sự không thể nói rõ ràng trước đám đông nhưng hành động của Cao Diệp Phương đã chọc giận cô ta.
"Ồ..."
Đám đông lập tức ồ lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Cao Diệp Phương.
Tần Thanh Man không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy, kế hoạch ban đầu của cô không phải như thế, nhưng diễn biến hiện tại có vẻ phù hợp để giải quyết mối quan hệ giữa Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương.
Cũng dễ dàng khiến Triệu Tài không sinh ra nghi ngờ với Chu Kinh Quốc.
Cao Diệp Phương không ngờ ngày hôm đó tối như bưng, Thôi Tú Tú lại thấy được cổ của cô ta, nhất quyết không thừa nhận nói: "Không thể nào, cô đang nói bậy, về đến ký túc xá tôi còn không bật đèn, dấu hôn cô nhìn thấy, là tự cô có trải nghiệm phong phú, là chuyện của cô, nhìn thấy tôi sống tốt nên muốn hại tôi."
“Ai hãm hại cô? Tối hôm đó cô không bật đèn, nhưng cô bật đèn pin. Tôi không chỉ nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, tôi còn thấy cô cầm quần áo vào trong đi vệ sinh, lén lén lút lút như ăn trộm."
Thôi Tú Tú thấy Cao Diệp Phương đang muốn kéo mình xuống nước, lời nói trở nên sắc bén, đường sống cũng không lưu.
Nói đến đây, cô ta không có ác cảm gì với Cao Diệp Phương, nhưng có thù hận.
Trước đây tên khốn Triệu Thiên Thành lừa dối cô ta, nói yêu thương cô ta, lừa thân thể cô ta, sau đó lại bỏ rơi cô ta, cả hai đều là thanh niên tri thức, Cao Diệp Phương dựa vào cái gì mà có thể gả cho Triệu Thiên Thành?
Thôi Tú Tú không phục, đó là lý do hôm nay cô ta đứng ra.