Tần Thanh Man cũng không để ý việc tránh bị nghi ngờ hay là giả vờ, nói thẳng với Lý Hồng Nghĩa: "Đồng chí đặc phái viên, những lời hai đồng chí nữ này vừa nói liên quan đến danh dự của nhau, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, cũng không phải cuộc tranh cãi bình thường, công an cần phải tham gia vào, trả lại sự trong sạch cho các chị em phụ nữ."
Chỉ trong chớp mắt, cô đã nâng cuộc tranh cãi giữa hai cô gái lên thành chuyện danh dự của mỗi người.
Trong tình huống này, nếu công an đứng ra giải quyết thì mọi người sẽ tin tưởng nhất.
Cao Diệp Phương trợn tròn mắt, cô ta không ngờ Tần Thanh Man có thể lợi dụng tất cả những lời vừa rồi để đào hố cô ta, rõ ràng chỉ là một cuộc tranh cãi nhỏ nhặt giữa cô ta và Thôi Tú Tú mà thôi, nhưng chủ nhiệm Tần Thanh Man của hội phụ nữ đứng ra, bỗng trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Đồng chí Tần Thanh Man, tôi cảm thấy cô nói rất chính xác, những lời của hai nữ đồng chí này nói ra vừa rồi có ảnh hưởng rất lớn, cần phải làm cho rõ ràng, nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng rất tiêu cực." Lý Hồng Nghĩa đồng ý với đề nghị của Tần Thanh Man.
"Tôi cũng tán thành."
Chu Kinh Quốc im lặng nãy giờ, lúc này bỗng nhiên lên tiếng.
Ông ta không quan tâm trước đây Cao Diệp Phương là người như thế nào, dù sao thì cũng là người do chính bản thân Triệu Thiên Thành muốn cưới về, nhưng ông ta chắc chắn sẽ để ý đến quan hệ huyết thống thuần khiết, sao ông ta có thể trơ mắt để người khác làm lẫn lộn dòng máu của nhà họ Chu được.
Đứa bé trong bụng Cao Diệp Phương nhất định phải điều tra rõ ràng.
Thiên Thành của nhà ông ta không thể bị đổ vỏ được.
"Đồng chí đặc phái viên, tôi cũng cảm thấy cần phải điều tra rõ chuyện này, nông trường chúng ta lớn như thế, thanh niên trẻ tuổi cũng nhiều, nếu như không điều tra rõ ràng chuyện này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của nông trường chúng ta, sau này những thanh niên trí thức nào dám về nông thôn rồi tới nông trường của chúng ta nữa."
Lưu Hòa Xương đứng trong đám người, từ sau khi Tần Thanh Man ra mặt vẫn không nói lời nào, lúc này cũng đã nhìn ra thái độ của Chu Kinh Quốc dành cho Tần Thanh Man.
Suy nghĩ một lúc, gã cũng đứng ra.
Nhìn bề ngoài chỉ thấy là chuyện tranh chấp giữa hai cô gái trẻ tuổi, nhưng đi sâu vào trong, thì vấn đề không hề nhỏ, làm một lãnh đạo của nông trường thì chắc chắn phải nêu rõ thái độ của mình.
Sau khi Chu Kinh Quốc và Lưu Hòa Xương một trước một sau tỏ rõ thái độ của mình, một quản lý nông trường mới nhận chức như Hồ Tự Cường cũng không thể ngồi yên mặc kệ, cũng giơ tay biểu quyết nói: "Chuyện này có liên đới rất rộng, nhất định phải điều tra rõ ràng, nếu không thì thật sự sẽ ảnh hưởng rất xấu."
Có thể nói Hồ Tự Cường và Lưu Hòa Xương là những người đứng đầu trong nông trường, hai người đã mở lời thì chắc chắn chuyện này phải điều tra kỹ càng.
Cao Diệp Phương lập tức cảm thấy trước mắt tối đen.
Mặc dù chuyện đã được giấu kín, nhưng có câu giấy không gói được lửa, cô ta cũng lo đến khả năng chuyện này bị phát hiện ra, lúc đó chỉ còn hy vọng duy nhất chính là người đàn ông thần bí kia có thế nào cũng đừng nhảy ra, nếu không hôm nay cô ta thật sự sẽ chết mà không có chỗ chôn thây.
Cao Diệp Phương đổ mồ hôi lạnh khắp người nhìn đám đông đang đứng ở đây.
Cô ta đưa mắt nhìn qua đám người đông nghìn nghịt, cô ta hoàn toàn không biết người thần bí có ở trong đó hay không.
Vạn Lương đang ở đây.
Hôm nay việc ở trang trại nuôi bò khá ít, anh ta đã làm xong từ lâu, còn chưa quay về ký túc xá đã nghe thấy có người nói ở phòng văn thư có chuyện, Triệu Thiên Thành bị bắt, vừa nghe đến Triệu Thiên Thành bị bắt, trái tim anh ta đã giật nảy, sau đó nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi chạy tới phòng văn thư.
Sau đó anh ta tận mắt nhìn thấy Tần Thanh Man làm sao để lấy nhu khắc cương, giải quyết các công việc.
Đặc biệt là cách cô xử lý chuyện của Cao Diệp Phương, anh ta có thể nhận thức rõ ràng thành kiến của Tần Thanh Man đối với Cao Diệp Phương, rồi nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh đứng phía sau Tần Thanh Man, lập tức hiểu rõ nguyên nhân vì sao Tần Thanh Man không thích Cao Diệp Phương.
Vạn Lương thấy Cao Diệp Phương ăn một vố đau cũng không định qua đó giúp đỡ.
Anh ta chỉ mong sao chuyện này đừng dính dáng đến mình là được, kết quả mọi chuyện lại trái với mong muốn của anh ta, sợ cái gì thì cái đó liền tới.
Chuyện hôm hai mươi chín Tết đã có người làm chứng.