"Cao Diệp Phương, đứa bé là của ai?” Tận đến giờ phút này, Chu Kinh Quốc mới hoàn hồn tra hỏi, ông ta cũng vừa mới bị Cao Diệp Phương liên luỵ Tần Thanh Man trong vụ vừa rồi làm cho sửng sốt, ông ta không ngờ lại có chuyện như vậy.
Cao Diệp Phương nghe thấy tiếng nhìn về phía Chu Kinh Quốc, ánh mắt rất u ám.
"Tôi khuyên cô nên nói thật, rất nhiều người ở nông thôn chúng ta ít kiến thức, có thể không biết một số thứ, nhưng dựa theo thành tựu y học hiện tại của nước ta, hoàn toàn có thể dựa theo DNA của đứa nhỏ để tra ra cha mẹ ruột, Cao Diệp Phương, cô từng học đại học, chắc chắn hiểu biết không kém gì tôi.”
Tần Thanh Man nhắc nhở rất kịp thời.
Lời nói sắp ra tới miệng của Cao Diệp Phương cuối cùng vẫn thay đổi: “Tôi không biết.”
Một câu không biết có thể nói rõ rất nhiều chuyện.
Chu Kinh Quốc cũng hiểu rằng Cao Diệp Phương tính toán Triệu Thiên Thành nên chân trước chân sau nhất định sẽ cấu kết với Vạn Lương: “Tôi là cha của Triệu Thiên Thành, tôi sẽ thay Triệu Thiên Thành giải trừ quan hệ đối tượng của nó với cô, từ nay về sau hai người sẽ không còn liên quan gì nữa.”
Cao Diệp Phương biết Chu Kinh Quốc sẽ quyết định như vậy, nhưng khi chân chính nghe được, cô ta vẫn rưng rưng nước mắt.
Cô thật rất muốn trở lại thủ đô, trở lại nơi đô thị phồn hoa kia.
"Cao Diệp Phương, sao cô cứ phải cố chấp làm quân cờ cho người khác vậy, đối phương chưa chắc đã thật tâm với cô, nếu thật sự thật lòng, thì làm sao có thể nỡ để cô tới một nơi như thế này để chịu khổ, nơi này chính là thế giới băng thiên tuyết địa, tôi dám chắc sau khi tới đây, đôi tay của cô đã thô ráp hơn rất nhiều.”
Tần Thanh Man không có ý định cứu rỗi Cao Diệp Phương, nhưng cô cần đối phương cam tâm tình nguyện ở lại.
"Cô biết cái gì?”
Cao Diệp Phương phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Thanh Man, không ai có thể khoa tay múa chân trong chuyện tình cảm của cô ta.
"Cao Diệp Phương, nhớ kỹ một câu, nếu anh ta thâm tình thì nào đến lượt cô, mà anh ta đa tình thì chắc gì có mỗi mình cô.” Tần Thanh Man thấy Cao Diệp Phương u mê mãi không chịu tỉnh cũng lười nhiều lời.
Cao Diệp Phương trong nháy mắt bị câu nói này của Tần Thanh Man làm cho kinh hãi.
Sắc mặt Hoàng Uyển Thanh ở bên cạnh cũng có thay đổi, cô ấy nghĩ đến Tề Vệ Anh đã nhiều năm không gặp.
Nếu như trong lòng Tề Vệ Anh thật sự có mình, làm sao có thể qua nhiều năm như vậy mà không liên hệ, nếu như trong lòng Tề Vệ Anh vốn đã không có mình thì thâm tình này của cô ấy có ý nghĩa gì?
"Đồng chí Tần?”
Lý Hồng Nghĩa vẫn đứng bên người Tần Thanh Man, đương nhiên nghe rõ cuộc đối thoại của Tần Thanh Man và Cao Diệp Phương.
Cũng hậu tri hậu giác nhận ra tính toán của Cao Diệp Phương với Tần Thanh Man có khả năng không chỉ ở mặt ngoài.
"Đồng chí Lý Hồng Nghĩa, huỷ bỏ báo án với đồng chí Cao Diệp Phương đi.” Tần Thanh Man nói với Lý Hồng Nghĩa.
"Có thể chứ?” Lý Hồng Nghĩa nhìn về phía Cao Diệp Phương, lại liếc mắt nhìn Vạn Lương, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Tần Thanh Man.
"Không có bạo lực gì cả, anh cũng nghe không ít, biết Cao Diệp Phương là dạng người gì, vốn dĩ cô ta và Vạn Lương có quan hệ tình lữ, chỉ là bởi vì công việc của Vạn Lương không tốt nên mới trèo lên cành cây cao khác. Hiện tại đồng chí Chu Kinh Quốc đã thay Triệu Thiên Thành giải trừ quan hệ đối tượng với Cao Diệp Phương, Cao Diệp Phương tự do.”
Tần Thanh Man làm chủ nhiệm phụ nữ công xã nên vẫn có quyền lợi rất lớn.
"Thế còn chuyện Cao Diệp Phương phỉ báng, vu khống cô và đồng chí Vệ Lăng thì sao?” Lý Hồng Nghĩa không muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng với tư cách là đặc phái viên công an, một khi đã nghe được những chuyện này, anh ta phải hỏi rõ những người có liên quan.
Chỉ cần Tần Thanh Man không truy cứu, anh ta cũng không cần thiết phải bắt Cao Diệp Phương.
Dù sao hiện tại Cao Diệp Phương cũng đang mang thai, bắt trở về cục cũng rất phiền phức, giam giữ cũng không được, đưa đi cải tạo thì cũng bởi vì vấn đề mang thai mà không làm được công việc gì, có thể nói là một chuyện vô cùng phiền phức.
"Đồng chí Lý Hồng Nghĩa, dù sao lời nói của Cao Diệp Phương cũng chưa tạo thành ảnh hưởng gì xấu, làm người trong cuộc, tôi sẽ không tha thứ cho cô ta, nhưng cũng nể mặt chuyện cô ta đang mang thai nên không muốn làm cô ta khó xử.”
Tần Thanh Man nói rõ mình sẽ không truy cứu tội danh vu khống, phỉ báng của Cao Diệp Phương.
Cứ như vậy, Lý Hồng Nghĩa cũng không cần xử lý Cao Diệp Phương.
Nhưng vì để ổn thỏa, Lý Hồng Nghĩa vẫn nhìn Vạn Lương và Cao Diệp Phương hỏi một câu: “Có đúng giữa hai người là mối quan hệ đôi bên tình nguyện không?”
Nếu quả thật có chuyện bạo lực, thì cho dù Vạn Lương và Cao Diệp Phương có phải là quan hệ tình lữ hay không, đều sẽ bị bắt.
Bạo lực là tội nặng.
"Không có, đồng chí Công an, tôi có thể thề với trời, giữa tôi và Cao Diệp Phương xảy ra bất cứ chuyện gì đều là chuyện đôi bên tình nguyện, tuyệt đối không có chuyện ép buộc.” Vạn Lương trịnh trọng cam đoan với Lý Hồng Nghĩa.
"Đồng chí Cao Diệp Phương, cô thì sao?”
Ánh mắt Lý Hồng Nghĩa rơi vào trên mặt Cao Diệp Phương.
Qua một hồi như vậy, cũng không biết Cao Diệp Phương đã nghĩ thông hay chưa, hay có tính toán như thế nào mà sắc mặt không còn khó coi như trước nữa.