"Uyển Thanh, chị đưa thư cho em đi, chị cũng không cần phải lên huyện, cứ đi làm ở nông trường cho tốt, chú Trịnh sẽ tới đón chị đúng hạn. Nếu em không trở về, thì mọi người cứ về nhà trước đi, trong nhà chỉ có một mình Sở Sở, em không yên tâm.”
Tần Thanh Man căn dặn Hoàng Uyển Thanh.
"Chị biết rồi.”
Hoàng Uyển Thanh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy lá thư từ trong túi ra đưa cho Tần Thanh Man. Nói thật thì cô ấy không muốn đi lên huyện, vì cô ấy nên Triệu Thiên Thành mới bị bắt nên cô ấy không muốn nhìn thấy người này.
"Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, nếu có chuyện gì thì cô có thể thông qua điện thoại của nông trường để kịp thời liên hệ cục công an huyện, chúng tôi nhất định sẽ đuổi tới nông trường ngay lập tức. Đương nhiên, nếu như sau đó còn vấn đề gì cần cô làm chứng, chúng tôi cũng sẽ liên hệ cô bất cứ lúc nào.”
Lý Hồng Nghĩa đưa ghi chép về phía Hoàng Uyển Thanh để cô ấy ký tên.
Phần ghi chép nêu chi tiết quá trình và lý do báo án của Hoàng Uyển Thanh.
Về phần ghi chép của bọn Hồ Tự Cường, trước đó Lý Hồng Nghĩa đã để bọn họ ký tên rồi, lúc này anh ta mới bảo Hoàng Uyển Thanh ký tên vì nghĩ Hoàng Uyển Thanh cũng sẽ cùng bọn họ lên huyện.
"Được, đồng chí Lý, tôi sẽ sẵn sàng bất cứ lúc nào."
Hoàng Uyển Thanh đưa lại bản ghi chép đã ký cho Lý Hồng Nghĩa.
"Chú ý an toàn, đi làm cho tốt.” Tần Thanh Man lại lần nữa dặn dò Hoàng Uyển Thanh một câu rồi an vị lên xe của Chu Kinh Quốc, Lý Hồng Nghĩa cũng lên xe từ phía cửa bên kia.
"Đúng rồi, đồng chí Hồ Tự Cường, làm phiền ông gọi hai dân binh đưa xe đạp của chúng tôi đến ký túc xá công xã, xe đạp là của công xã.” Lý Hồng Nghĩa nhìn thấy xe đạp dừng sát ở bên đường mới nhớ tới chuyện râu ria này.
"Đồng chí công an, anh yên tâm đi, tôi sẽ lập tức liền sắp xếp người đưa xe đạp về công xã.”
Hồ Tự Cường vui vẻ nhận lời nhờ của Lý Hồng Nghĩa. Mặc dù hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng hình như ông ấy cũng không có tổn thất gì, ngược lại bởi vì đã phối hợp tốt với Lý Hồng Nghĩa mà công nhân viên chức nông trường đã không còn xa cách với ông ấy như trước đó nữa.
Chiếc xe rời khỏi nông trường và một đường đi thẳng lên huyện.
Trên đường đi, tất cả mọi người đều không nói gì, ai lái xe thì cứ lái xe, người thì cúi đầu xem bản ghi chép, còn Tần Thanh Man thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chiếc ô tô càng chạy, cô càng cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của thời tiết.
Mặc dù vẫn còn tuyết đọng ở khắp mọi nơi, nhưng cây cối đã bắt đầu nảy mầm giữa những tán cây, tuyết đọng cũng mỏng dần đi, ước chừng chỉ hơn một tháng nữa thôi, nơi này sẽ xanh tươi trở lại.
Mặc dù Chu Kinh Quốc không hề lên tiếng, nhưng vẫn xuyên qua kính chiếu hậu để ý Tần Thanh Man.
Chuyến đi này, có thể sẽ gặp được cha vợ ông ta.
Lúc trước ông ta mới chỉ quy hàng Tần Thanh Man, song phương cũng chưa thương lượng làm thế nào để đối mặt với cha vợ ông ta. Nếu gặp phải Triệu Tài ở trên huyện thì ông ta nên làm như thế nào mới không ảnh hưởng đến Tần Thanh Man đây?
Chu Kinh Quốc thấy hơi đau đầu.
Trên xe có thêm một Lý Hồng Nghĩa cái gì cũng không biết, có mấy lời ông ta thật sự không thể hỏi ra miệng.
"Đồng chí Chu Kinh Quốc, khi nào đến huyện thì ông cứ thả chúng tôi xuống, chúng tôi sẽ trực tiếp đến cục công an.” Tần Thanh Man vẫn luôn biết Chu Kinh Quốc đang len lén dò xét mình, cũng biết Chu Kinh Quốc đang lo lắng cái gì cho nên đưa ra gợi ý.
"Được.” Chu Kinh Quốc gật đầu.
Lúc này, ông ta đối xử với Tần Thanh Man vẫn như bình thường, nhưng nếu để ý thì có thể thấy có chút khác biệt.
Lý Hồng Nghĩa thật sự rất yêu thích phần sự nghiệp công an này, lúc này anh ta đang đắm chìm trong mấy tờ khai, cũng không để ý đến biểu cảm của Tần Thanh Man và Chu Kinh Quốc, mặc dù lỗ tai tự động tiếp nhận cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng không nghe ra điều gì khác biệt từ trong giọng nói của cả hai.
Thị trấn Hồng Kỳ cách khá xa huyện Bạch Thành. Năm trước, Tần Thanh Man và Vệ Lăng đến cục dân chính trong huyện để lấy giấy chứng nhận kết hôn đã phải lái xe mất không ít thời gian, nhưng hôm nay lại không cần thời gian lâu như vậy nữa.
rong thời gian này, thời tiết tốt, không có gió mạnh, không có nhiều tuyết, đường thông thoáng, nên cũng một quãng đường mà có thể rút ngắn được không ít thời gian.
Khi nhóm Tần Thanh Man đến trong huyện đã là gần giữa trưa, lúc này bọn họ có thể ăn bữa trưa muộn.
"Đồng chí Tần, đồng chí Lý Hồng Nghĩa, chỗ rẽ chính là cục công an huyện, tôi sẽ thả hai người xuống ở đây, đi hai phút là đến cục rồi.” Chu Kinh Quốc đạp phanh lại, đồng thời cũng lên tiếng.
"Đồng chí Chu Kinh Quốc, hôm nay rất cảm ơn ông.”
Lý Hồng Nghĩa vội vàng thu thập bản ghi chép trong tay rồi cất vào túi tài liệu, trước khi xuống xe còn nhiều lần kiểm tra xem có bỏ sót cái gì không rồi mới xuống xe.
Mà Tần Thanh Man đã xuống xe trước Lý Hồng Nghĩa một bước và đứng chờ ở bên cạnh.
Chu Kinh Quốc lái xe rời đi, để lại hai người Tần Thanh Man, vài giây đồng hồ sau, Lý Hồng Nghĩa mới hoàn hồn, chép miệng một cái rồi nói: "Đồng chí Chu Kinh Quốc này rất thú vị, ông ta biết rõ trong cục đang bắt giữ con trai của mình, thế mà vẫn sẵn sàng đưa chúng ta đi một chuyến đến đây."
Tần Thanh Man cười nhẹ, đi về phía cục công an huyện: “Nếu không làm sao người này có thể làm chủ nhiệm cách ủy hội của công xã nhiều năm như thế, không ít người đang tranh đoạt vị trí này đâu.”
"Cũng đúng.” Lý Hồng Nghĩa có chút bội phục Chu Kinh Quốc.
Cục công an huyện Bạch Thành là một tòa kiến trúc cũ rất uy nghiêm, cách đó không xa là nhà ga Bạch Thành, hẳn là lúc này vừa có xe lửa sắp vào ga nên có rất nhiều hành khách đang vội vã ra vào.
Một người đàn ông mặc áo khoác quân trang màu xanh lá cây vô cùng bắt mắt ở đây.