Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 851

Chương 851 -
Chương 851 -

“Đúng, nhà họ Tần không thể có vàng được.”

Người nói sau đó là Lý Dương, đều là người cùng một đồn, mọi người biết rõ trước đây nhà họ Tần như thế nào.

“Nhà họ Tần ở đồn chúng tôi là gia đình bần nông điển hình, trước giải phóng, nhà họ Tần nghèo đến mức cơm còn chẳng có mà ăn, nếu không có giải phóng, không được chia ruộng đất, chia tài sản của địa chủ thì nhà họ Tần chẳng vực dậy nổi, tôi có thể làm chứng cho điều này, tôi là đội trưởng đội sản xuất đồn Kháo Sơn.”

Lý Dương lại làm chứng cho nhà họ Tần.

“Đúng, tôi cũng có thể làm chứng cho nhà họ Tần, nhà họ Tần mà có vàng thật thì cũng là để dành được từ trước giải phóng, trước giải phóng nhà ai có tiền mà lại để cho người nhà gần chết đói chứ, không phải bị điên à, thế nên cục vàng trong tay ông không phải là của nhà họ Tần.”

Có một cụ già khác trong đồn Kháo Sơn ra mặt làm chứng cho nhà họ Tần.

Sở Sở thấy mọi người làm chứng cho nhà mình mới không hoảng hốt nữa, Chu Hồng Hà đứng cách cậu không xa thấy cục vàng trong tay Triệu Tài thì mắt sáng rực.

Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy vàng thật đó.

“Là thím hai nhà họ Tần, nếu tôi mà biết nhà họ Tần có vàng mà không chia cho cách nhà thì tôi đã quậy long trời lở đất nhà họ Tần lên rồi, sao nhà họ Tần yên bình thế được.” Chu Hồng Hà nói ra lời trong lòng.

Đây đúng là tính cách của bà ta.

Người đồn Kháo Sơn nghe lời Chu Hồng Hà nói mà ngẩn người, sau đó cười ồ lên đầy thiện chí.

Đúng là nói năng thô lỗ thật, dù lời Chu Hồng Hà nói để lộ tính cách của bà ta nhưng có thể chứng minh nhà họ Tần không thể cất giấu vàng được.

“Thế nên rốt cuộc cục vàng này ở đâu ra?”

Ánh mắt Vương Thừa Bình nhìn Triệu Tài trầm ổn mà uy nghiêm, ông ấy đã đoán được Triệu Tài định cắn không tha như thế nào.

Triệu Tài cảm giác như đã đâm lao nên phải theo lao.

“Tôi có chuyện này muốn hỏi.” Đột nhiên Sở Sở giơ tay nói.

“Sở Sở muốn hỏi gì nào?”

Vương Thừa Bình cúi đầu nhìn Sở Sở, lúc nhìn cậu nhóc, ông ấy lập tức chuyển sang vẻ mặt hiền hòa, cháu trai của ông ấy cũng không được đối xử như thế, chỉ có Sở Sở mới khiến ông ấy để ý.

“Bác thủ trưởng, cháu muốn hỏi ông ta tìm được vàng ở đâu, tủ, rương, bình nhà cháu có gì cháu biết hết, cháu nghi ngờ cục vàng này ở đâu ra!” Đây là điều Sở Sở nghi ngờ.

Hôm nay cậu cũng về nhà kịp thời, đám người Triệu Tài vừa mới định lục soát nhà cậu, lúc nhà bọn họ còn chưa bị lục soát thì người này tìm đâu ra vàng chứ.

Còn là cục vàng to như vậy nữa.

Sở Sở mới sáu tuổi nhưng cậu biết giá trị của vàng, cậu cảm giác cục vàng trong tay Triệu Tài cực kỳ đẹp, nhà bọn họ mà có thứ nào đẹp thế thì cậu đã tìm ra chơi rồi.

“Không lẽ mấy người chuẩn bị cục vàng này trước định vu oan cho nhà họ Tần sao!”

Hoàng Hải Quân nghe Sở Sở nói thế, ánh mắt nhìn Triệu Tài cũng trở nên kỳ lạ, anh ấy đã gặp nhiều người có suy nghĩ nham hiểm ở thủ đô, những người này làm bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.

Khuôn mặt Triệu Tài lại giần giật không kiểm soát được.

Ông ta mặc một cái áo bông dày mà chảy mồ hôi lấm tấm, ông ta không ngờ mình lại đến mức tiến thoái lưỡng nan như thế này.

“Ông mau nói tìm ở đâu ra đi, tôi biết nhà tôi rất rõ, ngày nào Đô Đô cũng chơi khắp xó nhà, chỗ nào tôi cũng biết, tôi không tin mấy người đào từ dưới đất ra.”

Sở Sở ép buộc Triệu Tài.

“Đúng, không thể đào dưới đất được, ai mà chẳng biết lớp đất chỗ chúng ta còn chưa tan băng, hoàn toàn không thể đào được.”

Lý Dương đồng ý với Sở Sở.

“Đừng bảo là lật hầm nhà họ Tần lên nhé, tôi vừa mới kiểm tra trong sân rồi, ở hầm không có dấu vết mấy người động vào.” Hoàng Hải Quân là lính ở thủ đô, có sở trường với việc xem xét dấu vết.

Nghe lời Hoàng Hải Quân nói, Triệu Tài mới nhìn về phía anh ấy.

Đương nhiên ông ta muốn nói cục vàng trong tay là của Hoàng Uyển Thanh, vì bọn họ muốn tìm được vàng từ chỗ Hoàng Uyển Thanh, nhưng nghe nói vàng của Cô ấy là đồ trang sức, cục vàng khác đồ trang sức rất nhiều, thậm chí ông ta cũng không dám nói dối là Hoàng Uyển Thanh đã nung chảy trang sức thành vàng.

“Nhìn tôi làm gì, nói đi, chúng tôi đang đợi đây.”

Hoàng Hải Quân cảnh giác với ánh mắt của Triệu Tài, anh ấy cảm giác cái người tên Triệu Tài này rắp tâm cố tình.

Triệu Tài nhớ lại vị trí trong nhà họ Tần, muốn tìm ra nơi giấu vàng phù hợp.

“Phải rồi, ông đừng bảo người giấu vàng là Vệ Lăng đấy, tôi là lãnh đạo của Vệ Lăng, biết rõ sự trung thành của gia đình Vệ Lăng với đất nước, người lính không chỉ xứng với bộ quần áo mặc trên người mà còn xứng với lời tuyên thệ khi nhập ngũ nữa.” Vương Thừa Bình lập tức chặn đường ngụy biện của Triệu Tài.

Bình Luận (0)
Comment