Vừa nhìn thấy Triệu Tài, Tần Thanh Man đã đoán được người đứng phía sau là Chu Kinh Quốc. Cô không gật đầu cũng chẳng phủ nhận mà nhìn về phía Hoàng Hải Quân: "Anh là anh trai của Hoàng Uyển Thanh?"
"Đúng vậy, chào đồng chí Tần."
Thấy Tần Thanh Man vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của mình, Hoàng Hải Quân lập tức hiểu nhất định Vệ Lăng đã từng điều tra về nhà họ Hoàng.
Nhớ đến chuyện Hoàng Uyển Thanh đã nhận được sự chăm sóc của nhà họ Tần, người làm anh trai như Hoàng Hải Quân cảm thấy hơi xấu hổ.
"Đồng chí Tần, cảm ơn gia đình em đã chăm sóc cho Uyển Thanh."
Tần Thanh Man chỉ gật đầu chứ không trả lời, sau đó cô dơi mắt nhìn về phía Phương Lỗ. Bấy giờ, Trịnh Tuyết Tùng đã áp giải Triệu Tài ra bãi đậu xe ngoài thôn nhưng Phương Lỗ vẫn đứng im tại chỗ.
"Đồng chí Phương Lỗ." Tần Thanh Man biết Phương Lỗ có chuyện muốn nói với mình.
Hoàng Hải Quân khéo léo rời đi để tránh bị nghi ngờ.
"Đồng chí Tần, cô có chắc sẽ tìm được lô vàng này hay không?" Phương Lỗ có chút hiểu biết về Triệu Tài, vì bảo vệ con cái chắc chắn Triệu Tài sẽ không tiết lộ vị trí giấu vàng, nghĩ vậy, anh ấy lại hỏi thêm một câu: "Chuyện này là do Chu Kinh Quốc trình báo thật sao?"
"Phải."
Tần Thanh Man cảm thấy việc này không cần giấu Phương Lỗ.
Phương Lỗ ngạc nhiên nhìn cô, anh ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng được Tần Thanh Man đã thuyết phục như thế nào để Chu Kinh Quốc chấp nhận đầu hàng, bởi vì Chu Kinh Quốc chính là đứa con rể duy nhất của Triệu Tài.
Có thể nói, vì mấy đứa con trai của mình không biết cố gắng nên Triệu Tài mới đầu tư rất nhiều công sức lên người Chu Kinh Quốc.
Trong mắt người ngoài như anh ấy, Triệu Tài đối xử với Chu Kinh Quốc như con trai ruột chứ không phải là con rể, bao năm qua ông ta đã tốn rất nhiều công sức và tiền tài để trải đường cho Chu Kinh Quốc.
"Đồng chí Tần Chu Kinh Quốc có nói lô vàng đó được giấu ở đâu không?" Hiện giờ việc mà Phương Lỗ quan tâm nhất là tìm được số vàng kia.
Chỉ cần tìm được vàng, Triệu Tài sẽ bị định tội ngay lập tức.
"Đồng chí Phương, lần trước khi Chu Kinh Quốc và Triệu Tài uống rượu chung mới vô tình nghe ông ta nói lộ ra trong lúc say, Chu Kinh Quốc cũng không hỏi thêm được gì nữa. Nhưng dựa vào mạnh mối đó ông ta cung cấp, tôi có một suy đoán..."
Nếu đã tin tưởng Phương Lỗ, Tần Thanh Man cũng không úp mở mà kể lại chi tiết toàn bộ mọi chuyện cho anh ấy nghe, đồng thời cô cũng nói cho anh ấy nghe về suy đoán của bản thân.
Nghe xong, chân mày của Phương Lỗ càng nhíu chặt hơn.
"Đồng chí Tần, suy đoán của cô rất hợp lý, tôi cũng cho rằng suy đoán của cô chính xác. Nhưng vấn đề quan trọng nhất bây giờ là nếu vàng không được giấu trong quan tài của cha Triệu Tài, sau khi đào mộ lại không tìm thấy chứng cứ gì sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ."
Phương Lỗ không dám chắc một trăm phần trăm sẽ tìm thấy vàng trong quan tài của cha Triệu Tài.
"Cục trưởng Phương, anh phá án rất giỏi, các anh cũng hiểu rõ nên thẩm vấn và điều tra chứng cứ như thế nào hơn tôi, điều duy nhất tôi có thể làm là cho anh chút trợ giúp nho nhỏ." Tần Thanh Man biết Phương Lỗ muốn mình hỗ trợ điều tra.
"Đó là gì?" Phương Lỗ nhìn Tần Thanh Man bằng ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi.
"Cục trưởng Phương, tôi sẽ cho các anh mượn con sói con trong nhà tôi." Tần Thanh Man mỉm cười, vuốt ve sói con trong ngực.
Kể từ sau khi cô an ủi Sở Sở và sói con lần trước, sói con chưa từng rời khỏi người cô.
"Tôi thay mặt nhóm người Tuyết Tùng cảm ơn cô và sói con của cô trước." Cuối cùng, trên khuôn mặt nghiêm nghị của Phương Lỗ cũng xuất hiện nụ cười.
Anh ấy đã đạt được mục đích của bản thân.
Từ khi nhận ra con thú trong ngực Tần Thanh Man là sói, anh ấy biết dùng sói để phá án tốt hơn so với chó, nguyên nhân nằm ở khứu giác của chúng.
Sói chưa từng trải qua quá trình thuần hoá nên khứu giác nhạy bén hơn chó.
"Cục trưởng Phương, trời sắp tối rồi, tôi không giữa các anh ở lại nữa, hy vọng sau khi các anh quay về sẽ có được sự đột phá trong lúc thẩm vấn." Tần Thanh Man thoáng liếc nhìn sắc trời, cô không giữ Phương Lỗ ở lại nữa, bởi vì cô biết nhóm người Phương Lỗ muốn thẩm vấn đám người Triệu Tài ngay trong đêm nay.
Bọn họ phải nhanh chóng tìm được chứng cứ chính xác thì Triệu Tài mới không có cơ hội lật ngược tình thế.
"Đồng chí Tần, hôm nay đã làm phiền cô phối hợp và giúp đỡ, chúng tôi đi đây."Thấy Trịnh Tuyết Tùng quay đầu nhìn về phía mình, Phương Lỗ biết đã đến lúc bản thân phải rời khỏi đây.
"À phải rồi cục trưởng Phương, tôi nghĩ các anh có thể điều tra về đứa con gái đã được gả ra ngoài của nhà họ Phương, đôi khi chứng cứ sẽ được cất giữ ở những nơi mà chúng ta không ngờ tới." Tần Thanh Man có ý tốt mà nhắc nhở.
Đồng thời cô cũng biết công an sẽ không bỏ qua bất kỳ manh mối nào.