Thấy Tần Thanh Man không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì, ba người Tần Hương với Lý Mỹ Na sốt ruột, chống gậy, ba người bất chấp không cần thể diện gì nữa, lại cúi đầu với Tần Thanh Man, nói: “Thanh Man, thím/cô biết lỗi rồi, cháu tha thứ cho thím/cô lần này đi, sau này thím/cô không dám nữa.”
Bây giờ bọn họ cúi đầu không phải vì Tần Thanh Man mà là vì Tiền Tương Dương.
Tiền Tương Dương đã lên tiếng bảo bọn họ ly hôn, có thể thấy được chủ nhiệm trị an thực sự rất tức giận, nếu không thì cũng không thể nói ra lời như vậy.
Ánh mắt Tần Thanh Man chuyển lên người Tần Hương với hai thím, trong đầu nhanh chóng xuất hiện cảnh mấy người kia đi theo Chu Hồng Hà tính kế nguyên chủ như thế nào, lại nghĩ đến những uất ức nguyên chủ từng phải chịu, hốc mắt cô ươn ướt.
Những giọt nước mặt này vốn không phải ý của cô nhưng chắc chắn có liên quan đến nguyên chủ.
“Hy vọng cô với các thím có thể nói lời giữ lời.”
Tần Thanh Man biết nên dừng lại đúng lúc, Tiền Tương Dương giúp cô thực ra là vì muốn chỉnh đốn lại nếp sống trong thôn chứ không hẳn là thật sự muốn có chuyện ly hôn xảy ra trong thôn.
“Chắc chắn sẽ giữ lời. Thanh Man, cháu yên tâm, tiền, lương thực cô thiếu nợ nhà cháu, qua vụ mùa năm sau có thu hoạch cô sẽ trả lại hết.”
Tần Hương vì lấy muốn lấy được lòng tin của Tần Thanh Man mà đúng là sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Chủ động trả trông có vẻ rộng lượng tốt đẹp hơn là bị người ta đòi.
Lý Mỹ Na với Diêu Xuân Anh cũng phải kinh ngạc vì sự rộng lượng của Tần Hương, đầu óc nhanh chóng hoạt động, vội vàng cam kết, “Thanh Man, hai nhà bọn thím cũng thế, sang năm có thu hoạch sẽ trả, trả lại hết cho cháu. Còn nữa, củi năm sau của nhà cháu nhà hai thím sẽ bao hết, chặt cho cháu.”
Tần Thanh Mạn thấy ba người biết điều như vậy thì rất hài lòng.
Lập tức dịu dàng cười, “Cô út, hai thím, củi thì không cần mọi người chặt đâu, đến mùa đông nhà cô với hai thím cũng cần dùng nhiều củi, đốn củi còn vừa mất thời gian vừa tốn công sức, cháu thấy không cần phiền vậy đâu. Trời lạnh, cô với hai thím mau về nhà dưỡng thương đi, cố gắng dưỡng thương xong sớm, cũng coi như là đã trải qua một năm tốt lành.”
Tần Hương thấy nụ cười trên mặt Tần Thanh Man, lập tức hiểu được đây là đang lấy lùi làm tiến.
Cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười, bà ta không thể không cam kết theo, “Thanh Man, trước kia là cô út có lỗi với con có lỗi với Sở Sở, bây giờ cô út đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta là người một nhà, trên người chảy chung một dòng máu, người thân với nhau mà không giúp đỡ nhau một chút thì chẳng phải đến cả người ngoài cũng không bằng hay sao. Cháu yên tâm, dượng của cháu với cô vẫn có chút sức, đốn chút củi thôi không có vấn đề gì hết, củi sang năm nhà cháu dùng mấy nhà các cô bao hết, cháu cứ ở nhà chăm sóc tốt cho Sở Sở là được.”
“Cô út, như thế… như thế thì ngại lắm.” Tần Thanh Man giả mù sa mưa nói mấy lời khách sáo.
“Không có ngại ngùng gì ở đây cả, làm người lớn quan tâm con cháu là chuyện phải làm. Sở Sở còn nhỏ, cháu lại là con gái, mấy việc nặng nhọc như đốn củi cháu không cần phải làm, để người lớn bọn cô làm là được. Dù sao chúng ta cũng đều là người một nhà mà.” Tần Hương cắn răng nuốt máu nhưng vẫn phải cười thật tươi.
Tần Thanh Man thấy nói thế cũng đủ rồi, thế là liền leo xuống bậc thang, “Vậy thì vất vả cho cô út với hai thím rồi.”
Mấy người Tần Hương hứa hẹn ngay trước mặt toàn bộ thôn cùng với chủ nhiệm trị an Tiền Tương Dương nên Tần Thanh Man không sợ sang năm bọn họ quỵt nợ.
Thấy cuối cùng Tần Thanh Man cũng bỏ qua không đề cập đến chuyện cũ, Tần Hương với mấy người Lý Mỹ Na mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Người hơn bốn mươi tuổi, sao có thể đồng ý ly hôn được.
Ly hôn xong, cho dù là sống một mình hay về nhà mẹ đẻ thì cuộc sống đều rất khó khăn, mà con cái mình lại càng khổ hơn. Lòng người luôn thiên vị, trên trời này có được mấy người mẹ kế có thể thật tâm thật ý đối xử tốt với con của vợ trước.
Bàn tay của Tần Trân Châu với mấy cô gái khác đang đỡ lấy mẹ mình cũng run lên, bọn họ lo cha mẹ mình thật sự ly hôn. Lúc này thấy Tiền Tương Dương không nhắc đến chuyện ly hôn nữa, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên ở cạnh mẹ mình phải hơn ở với mẹ kế rồi.
Không thấy mấy cô gái trong nhà có mẹ kế ngày nào cũng phải sống khổ sở như ngâm trong mướp đắng đấy à.
Tiền Tương Dương thấy Tần Thanh Man với mấy người Lý Mỹ Na bắt tay giảng hòa, lại càng đánh giá cao Tần Thanh Man hơn. Đồng chí nhỏ này hiểu rất rõ nguyên tắc, cũng có thể cảm nhận được ý của ông ấy, là một nhân tài. Nghĩ đến trước đó nhà họ Tần thực sự vô cùng bạc đãi cô gái nhỏ này, tầm mắt ông ấy lại chuyển lên mặt Tần Lỗi.
Tần Lỗi vẫn luôn cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống cảm nhận được ánh mắt của Tiền Tương Dương, trong lòng rét run.